Chương 15: (Vô Đề)

Thập Diệp chưa từng nghĩ đến sẽ nhìn thấy một màn như vậy, nhất thời cảm thấy vô cùng hoảng sợ, thân hình Bạch Huyên lóe lên đang muốn tiến lên, lại nghe Chu Thanh Nguyệt quát lớn:

"Nếu có người dám tiến lên một bước nữa, ta sẽ chết ở trước mắt ngươi!"

Bạch Huyên dừng bước, nhíu mày nhìn Thập Diệp một cái.

Thập Diệp hiểu ý, đầu ngón tay giữ chặt một tấm bùa chú, lui ra sau nửa bước chờ đợi thời cơ.

"A Nguyệt. Tại sao chàng lại làm thế?" Thủy quang trong mắt sơn quỷ chấn động, khuôn mặt tái nhợt như đóa mai vàng trong tuyết, quả nhiên là vẻ đẹp khiến lòng người rung động.

Hốc mắt Chu Thanh Nguyệt đỏ ửng, khóe miệng trắng bệch kịch liệt run rẩy,

"Hoặc là để cho ta đi! Hoặc là để ta chết!"

Sơn Quỷ lảo đảo bước lên, ánh mắt Chu Thanh Nguyệt chợt lóe, mũi đao đột nhiên đẩy thêm vào nguc nửa tấc, Thập Diệp thậm chí nghe được thanh âm da thịt bị đâm thủng, máu đỏ thấm ướt xiêm y nửa người hắn, nhuộm cho hai tay hắn trở nên đỏ thẫm.

Sự tuyệt vọng trong mắt Sơn Quỷ hòa thành những giọt nước mắt màu xanh biếc, dọc theo gương mặt trơn bóng của nàng trượt xuống:

"A Nguyệt, kiếp này của chàng, thật sự không có chút tình cảm gì với ta sao?"

Gân xanh trên cổ Chu Thanh Nguyệt  mơ hồ nảy bật lên:

"Đừng nói kiếp này, dù là kiếp sau, hay đời đời kiếp tiếp, ta cũng sẽ không bao giờ có tình cảm với một yêu nghiệt như ngươi!"

Thanh âm của hắn giống như một lưỡi dao cắt qua bóng đêm của yêu cảnh, bầu trời cùng những đám mây nhẹ nhàng chấn động phát ra tiếng r3n rỉ không ngừng, Liễu yêu cùng đầm Cỏ tinh đều bị đánh thức, bối rối tụ tập ở bên ngoài tân phòng.

Tiểu thư! cô gia! Liễu Yêu kinh hãi,

"Đây là chuyện gì vậy?!"

Cỏ tinh giống như muốn xông vào bên trong, thế nhưng lại bị Sơn Quỷ quát phải ngừng lại.

"Lời này của chàng là thật?" Nước mắt của Sơn Quỷ ngừng rơi, đôi đồng tử của nàng mơ hồ nổi lên ánh sáng màu xanh biếc, phảng phất như biển cỏ núi cao phản chiếu dưới ánh trăng, nổi lên tầng tầng lớp lớp ánh sáng như sóng gợn.

"Nếu ta có nửa điểm quan hệ gì với ngươi, thì nhất định sẽ tan thành tro bụi, hồn phi phách tán!" Chu Thanh Nguyệt quát lớn.

Giọt nước mắt cuối cùng từ khóe mắt Sơn Quỷ rơi xuống, mái tóc đen búi trên đầu nàng xoã xuống bên hông, biến thành màu đỏ như ráng chiều buông hoàng hôn, giá y của nàng hóa thành huỳnh quang tản ra giữa không trung, đổi lại thành một thân váy dài màu trắng, cành hoa quấn quanh bên hông nàng, nở ra một đóa lại một đóa hoa với đủ màu sắc tươi sáng.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu, nói:

"Được, A Nguyệt, chàng đi đi."

"Tiểu thư, người đang nói gì vậy?!" Liễu Yêu hét lớn.

"Tiễn Chu công tử cùng hai vị đồng bạn của chàng rời đi." Sơn quỷ nhẹ giọng nói.

Liễu Yêu hung hăng nhắm mắt lại, phất tay quạt ra mấy con Cỏ tinh nhảy đến trước mặt Chu Thanh Nguyệt, đám Cỏ tinh hung tợn trừng đôi mắt như hạt đầu về phía Chu Thanh Nguyệt một lúc lâu, ùng ục lăn về phía cửa.

Chu Thanh Nguyệt rũ mắt, một tay vịn chuôi đao, từng bước một chập chững đi về phía cửa lớn.

"Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?" Bạch Huyên đột nhiên thấp giọng nói.

Thập Diệp giật mình một cái, mới ý thức được Bạch Huyên đang nói chuyện với Chu Thanh Nguyệt.

Chu Thanh Nguyệt bước chân dừng lại, c4n chặt đôi môi tái nhợt, tiếp tục gian nan đi về phía trước.

Chậm đã. Thập Diệp lấy ra một tấm bùa cầm máu:

"Tuy rằng không bị thương đến gân cốt, nhưng chảy máu quá nhiều sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!