Thập Diệp sờ sờ khóe mắt mình, hắn cư nhiên không biết mình lại là người thích cười như vậy, nhưng lúc sờ vào tựa hồ cũng không có gì khác biệt so vớ bình thường... nếu bây giờ có một có gương thì tốt rồi, Thập Diệp thầm nghĩ, hắn cũng muốn nhìn xem lúc ánh mắt mình cười rốt cuộc có dáng vẻ thế nào
Bạch Huyên giãy dụa muốn đứng lên, chỉ là bất đắc dĩ cổ chân bị đám cỏ tinh quấn chặt hai vòng, đám nhóc này còn rất là tận chức tận trách một mực đè chân hắn xuống, lại hại cái vị Bạch Vô Thường đại nhân nào đó đến nhúc nhích cũng không thể làm được.
Liễu Yêu bên kia vẫn còn đang khóc lóc cầu xin ba vị thư sinh giúp đỡ, thư sinh mặt béo cùng thư sinh cao gầy lộ vẻ không đành lòng, đang muốn tiến lên giúp đỡ, thì lại bị cô gia ngăn cản lại.
Cẩn thận bị lừa. Cô gia nói:
"Trấn này nằm ở nơi hẻo lánh thế nhưng lại phồn vinh như thế, vốn đã không hợp với lẽ thường rồi, nhìn tư thế cùng thời gian lão phụ này té ngã đều quá kỳ quặc." Cô gia lại nhìn một vòng xung quanh:
"Trên đường người qua lại đều làm như không nhìn thấy chúng ta, phỏng chừng lão phụ này tám phần là ăn vạ rồi."
Thư sinh mặt béo và thư sinh cao gầy nhanh chóng rụt tay về, đứng ra sau lưng cô gia.
Thập Diệp ngạc nhiên, cô gia cư nhiên không làm theo kịch bản, thế thì phải làm thế nào mới tốt đây?
Bạch Huyên hừ mũi một tiếng.
Liễu Yêu hơi giật mình, sau đó lại tiếp tục khóc lóc:
"Các ngươi chớ nói bậy! Chúng ta chính là gia đình có mặt mũi trong trấn này, làm sao có thể ăn vạ được cơ chứ!"
Vừa dứt lời, phía sau nàng bay ra một cành liễu hung hăng chọc chọc vào người Bạch Huyên một cái, Bạch Huyên run rẩy, ôi chao một tiếng, cũng không biết là vì tiếng kêu kia quá mức giả tạo hay là nguyên nhân gì, vẻ phòng bị trong mắt cô gia càng nặng nề hơn.
Bạch Huyên đưa tay túm lấy vạt áo Thập Diệp.
Thập Diệp: ?
Bạch Huyên nói qua khẩu hình: Giúp đỡ!
Thập Diệp thở dài, đem các loại tình tiết trong thoại bản ôn đi một vòng trong đầu, cuối cùng cũng chọn ra một câu thoại coi như hợp lý:
"Ba vị công tử, nếu giúp ta đem phu nhân vụng về của ta đưa về nhà, sẽ có trọng tạ."
Ai ngờ cô gia nghe vậy sắc mặt đại biến, lôi kéo hai vị đồng bạn quay đầu bỏ chạy:
"Nhất định là kẻ lừa đảo, nơi này không nên ở lại lâu, mau đi thôi."
Liễu Yêu, đám cỏ tinh, Bạch Huyên đồng loạt trừng mắt nhìn Thập Diệp.
Thập Diệp: ...
Hắn cảm thấy hắn diễn xuất cũng không tồi mà.
"Quên đi, dùng phương án thứ hai." Liễu Yêu đứng dậy nói.
Đám cỏ tinh đè lên chân Bạch Huyên thở ra một cái, sau đó tựa như một chuỗi đạn pháo b4n ra ngoài, mục tiêu chính là sau gáy ba vị thư sinh kia, chợt nghe bốp bốp ba tiếng giòn vang, sau gáy ba người xuất hiện ba cục u lớn, thẳng tắp ngã nằm xuống đất.
Thập Diệp: ...
Bạch Huyên dở khóc dở cười,
"Đây là cầu thân hay là cướp thân thế?"
Liễu Yêu vung bàn tay ngọc lên, cỏ tinh chui xuống dưới thân thể của ba gã thư sinh, nâng bọn họ lảo đảo đi về phía sơn cốc, đám cỏ tinh tựa hồ rất cao hứng, ríu rít vui vẻ hát hò, ngay cả gương mặt của Liễu Yêu cũng hiện ra vài phần ý cười.
"Không sao, chỉ cần cô gia nhìn thấy tiểu thư, nhất định sẽ đồng ý mối hôn sự này thôi."
Bạch Huyên bị ngã đến sặc, đỡ lấy thắt lưng đứng lên, lại bị mấy nhóc cỏ tinh làm vấp một cái, hắt hơi một tiếng kinh thiên động địa, vị trí nào đó trên thắt lưng kêu răng rắc, cứng đơ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!