"Ôi, mình muốn nghỉ, mình không muốn đi nữa!"
"Mình cũng vậy, hôm nay huấn luyện cả ngày, mệt quá, dù sao mình cũng không muốn nhận giải thưởng, không muốn có phòng đơn đâu, chúng ta bỏ cuộc đi."
Từ Hiểu Đồng nghe thấy lời họ nói, tức giận nói: "Các cậu sao lại thế, chúng ta là nhóm bốn người, các cậu buông xuôi sẽ kéo chúng tôi lại!"
Hai người kia không để tâm, chỉ nhún vai.
Hồ Lệ : "Chẳng sao cả, làm chậm trễ các cậu, các cậu đáng đời thôi!"
Triệu Mộng Nhu: "Đúng vậy, các cậu đáng đời, ai bảo các cậu lại chọn cùng nhóm với chúng mình chứ. Là huấn luyện viên phân nhóm, đâu phải chúng mình tự nguyện đâu, hừ."
Hai người họ thực sự có ý định làm chậm tiến độ của Bạch Tử.
Vì trước khi bài kiểm tra bắt đầu, Trầm Thanh Thanh đã chủ động tìm đến họ, lấy cớ "vì lợi ích của Bạch Tử", nói với hai người này: "Không thể để chị ấy đạt thứ hạng cao, vì chỉ có như vậy chị ấy mới có thể trở về nhà sống, cả gia đình mình rất mong chị ấy có thể về nhà sống."
Hồ Lệ và Triệu Mộng Nhu bị Trầm Thanh Thanh thuyết phục hoàn toàn.
Tất nhiên, Trầm Thanh Thanh cũng đã hứa hẹn với họ những lợi ích.
Chỉ cần Hồ Lệ và Triệu Mộng Nhu đồng ý làm chậm tiến độ của Bạch Tử, Trầm Thanh Thanh sẽ hứa tặng họ mỗi người 50,000 tệ.
Không cần đạt giải thưởng, lại còn có thể nhận được 50,000 tệ và đồng thời còn có thể lấy lòng Trầm Thanh Thanh , sao lại không làm chứ?
Hồ Lệ và Triệu Mộng Nhu lập tức đồng ý, nên bây giờ mới vừa vào núi không lâu, hai người đã bắt đầu làm biếng, rõ ràng có ý định kéo chân Bạch Tử lại.
Bạch Tử biết rõ đường đi trong núi.
Nếu nhóm không có người làm biếng, chỉ cần leo núi theo cô, Bạch Tử không dám chắc chắn là sẽ đứng đầu, nhưng ít nhất cũng sẽ vào top 5.
Nhưng với tình trạng của Hồ Lệ và Triệu Mộng Nhu hiện tại, đừng nói là top 10, không đứng cuối bảng đã là may mắn rồi.
Bạch Tử biết chắc chắn là Trầm Thanh Thanh đã nói gì đó với họ ở phía sau.
Từ Hiểu Đồng cố gắng khuyên nhủ họ: "Vậy các cậu muốn làm gì mới chịu đi tiếp!? Chẳng phải 50,000 tệ rất hấp dẫn sao?"
Dĩ nhiên là không hấp dẫn rồi
Để có được 50,000 tệ, còn phải vắt sức chạy, nhưng bây giờ họ đang làm biếng thì cũng vẫn nhận được 50,000 tệ mà!
Hồ Lệ và Triệu Mộng Nhu lườm Từ Hiểu Đồng rồi không thèm để ý.
Khuyên nhủ cũng vô ích.
Bạch Tử không nói gì, tiến lên giật mạnh huy hiệu trên vai của họ.
Hồ Lệ và Triệu Mộng Nhu lập tức nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Bạch Tử và hỏi: "Bạch Tử! Cậu làm gì vậy!"
Bạch Tử đang cầm huy hiệu của họ trong tay, giọng nói vang lên trong không gian vắng lặng: "Huy hiệu có gắn GPS định vị, dù các cậu có lạc trong núi, huấn luyện viên vẫn có thể định vị chính xác nhờ GPS. Nếu không có GPS, các cậu sẽ không được ai phát hiện ngay cả khi gặp chuyện trên núi."
"Núi rất lớn, dù thú hoang đã bị xua đuổi, nhưng không thể chắc chắn chúng không ngửi thấy mùi mà đến. Nếu các cậu không đi, thì ở đây đợi c.h.ế. t đi."
"Từ Hiểu Đồng , chúng ta đi thôi."
Từ Hiểu Đồng : "Được!"
Bạch Tử nắm lấy huy hiệu của họ rồi quay người bỏ đi, Từ Hiểu Đồng theo sát phía sau.
Hồ Lệ và Triệu Mộng Nhu đứng sững tại chỗ, nhìn nhau không biết phải làm sao. Xung quanh tối đen, chẳng thể nhìn thấy gì, vừa nghe lời của Bạch Tử nói, trong lòng hai người không khỏi dấy lên những tưởng tượng ghê tởm, gáy lạnh toát, da gà dựng đứng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!