Chương 42: Lão tử là chủ nhân tương lai của ngươi

Từ hồ Long Lý, xuôi về phía tây bắc hơn bốn trăm dặm, chính là nơi thâm u hiểm trở nhất của dãy núi Yên Đãng — đỉnh Kỳ Hà phong sừng sững vươn cao ngàn trượng, vách núi dựng đứng, cổ mộc rậm rạp, hoa dại chen nhau mọc khắp sườn non.

Một con đường đá xanh rộng hơn một trượng uốn lượn quanh co, ẩn hiện dưới tán cây rậm rạp, kéo dài từ chân núi lên tận đỉnh cao.

Ba người Triệu Thăng đến nơi, dừng ngựa dưới chân Kỳ Hà phong, giao thanh lân giao mã cho thủ sơn nhân chăm sóc.

Thủ sơn nhân đều là phàm nhân, tổ tiên từng là người trong tu chân thế gia, nhưng đã suy bại từ lâu.

Họ nhận ủy thác từ các thế gia tu tiên gần đó, đời đời thủ hộ Kỳ Hà phong, chuyên phục vụ tu sĩ hành tẩu.

Khi ba người vừa đặt chân lên bậc thang đá, Triệu Xung Tiêu đột ngột khựng lại, thần sắc bồn chồn, ánh mắt nhìn Triệu Thăng chần chừ như có điều muốn nói.

Triệu Thăng thoáng kinh ngạc, hỏi:

– Ngươi... có chuyện gì sao?

Triệu Xung Tiêu xoa xoa tay, cười lấy lòng:

– Ờm... lát nữa gặp Ô Sơn tam tiên, có thể khoan hãy động thủ được không? Cho ta nói vài lời trước đã.

Triệu Thăng gật đầu không chút do dự:

– Có thể. Nhưng ngươi phải cho ta một lý do đủ thuyết phục.

Lúc này, Triệu Xung Vi hừ lạnh, nổi giận:

– Hừ! Xung Tiêu, đừng để ý đến tên phản đồ đó! Biết đâu hắn lại giở trò gì nữa!

Triệu Xung Tiêu khổ sở nói:

– Ta... ta bị hạ Phục Huyết cổ, muốn thử lừa bọn chúng lấy thuốc giải...

Nghe đến đây, Triệu Thăng giật mình, suýt nữa quên mất trong người Triệu Xung Tiêu vẫn còn thứ độc vật lấy mạng đó.

Hắn trầm ngâm chốc lát, cảm thấy có thể kéo dài thêm thời gian, mà dù sao Triệu Xung Tiêu cũng là người nhà, không thể dồn ép đến tuyệt lộ.

Vì vậy, hắn gật đầu:

– Được! Nhưng phải đảm bảo không làm ảnh hưởng đến kế hoạch.

Triệu Xung Tiêu như mở cờ trong bụng, vui mừng đáp:

– Tuyệt đối không!

Triệu Thăng hơi nghiêng người, đưa tay ra hiệu mời:

– Mời!

Triệu Xung Tiêu hít sâu một hơi, dẫn đầu bước lên Kỳ Hà phong, Triệu Thăng kéo theo Triệu Xung Vi mặt mày giận dỗi bước theo sát.

Tuy núi cao hiểm trở, bậc đá trơn trượt, nhưng với ba tu sĩ luyện khí kỳ, nơi đây chẳng đáng là trở ngại.

Chỉ mất chưa tới hai khắc, họ đã vượt qua hàng ngàn bậc đá, đến một vùng đất bằng giữa sườn núi.

Nơi này là một hốc núi tự nhiên rộng khoảng hai chục trượng vuông, bên vách đá có dựng một toà tứ trụ thạch đình, dùng để ngắm cảnh núi non hùng vĩ.

Ba người vừa bước chân tới, liền thấy trong đình đá có hai người – một đứng, một ngồi.

Cả hai đều mặc đạo bào màu vàng nhạt, đầu đội mũ lá xanh, rõ ràng là tu sĩ đạo gia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!