Chương 34: Nỗi lo của vị gia chủ trẻ

Ngay khi tâm trí hắn còn đang suy nghĩ miên man, mặt nước bên cạnh thuyền bỗng nhiên nổi lên một trận gợn sóng, "ào" một tiếng, một cái đầu người trồi lên khỏi mặt nước, theo sau đó là một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy mạn thuyền, dùng sức một cái liền thấy một thanh niên gầy gò, đầu trọc từ dưới nước lộn nhào lên thuyền.

Quanh thắt lưng hắn quấn chặt hơn chục vòng thủy thảo màu xanh đậm, từng cọng dài chừng bảy tám thước, to bằng ngón tay, trên bề mặt còn ánh lên những điểm sáng màu lam nhàn nhạt.

Triệu Thái thấy người nọ lên thuyền thì tức giận nói:

– Triệu Tiểu Thất, ngươi lại lên đây nữa rồi! Làm bẩn thuyền, ngươi gánh nổi hậu quả không?

– Thái ca, huynh đừng giận! Lần sau, lần sau đệ nhất định chú ý! – Triệu Tiểu Thất cười hì hì, vừa vái vừa xin lỗi, không chút sợ hãi dù Triệu Thái có thể mách lẻo với thiếu gia.

Triệu Thăng bị hai người họ đánh thức khỏi suy nghĩ, ngẩng đầu thấy được mấy cọng u lam thảo trên người Triệu Tiểu Thất, ánh mắt liền sáng lên, gọi:

– Tiểu Thất, lại đây!

Triệu Tiểu Thất nghe thấy thiếu gia gọi, lập tức nhảy vài bước đến trước mặt Triệu Thăng, vừa tháo linh thảo ra vừa khoe công:

– A, lão gia, ngài xem mấy cọng u lam thảo này có phải đủ tuổi rồi không?

Triệu Thăng sờ thử lớp biểu bì nhớp nháp của u lam thảo, lại đưa mũi ngửi ngửi, hài lòng gật đầu, khen:

– Không tệ, đều hơn trăm năm tuổi cả, Tiểu Thất, ngươi làm rất tốt. Quả không hổ là "Lãng Bạch Long" đời này của Triệu gia ta!

– Ấy, lão gia quá khen rồi, Tiểu Thất không dám nhận đâu! – Triệu Tiểu Thất ra vẻ hoảng hốt khiêm tốn, nhưng cười tươi rói không giấu được sự đắc ý.

Khác với những tông môn tu tiên hùng mạnh, một số gia tộc tu tiên có thực lực yếu thường tận dụng triệt để sự giúp đỡ của thân tộc phàm nhân.

Giống như họ Triệu ở Long Lý hồ, tu sĩ trong tộc chỉ hơn ba mươi người, nhưng tổng nhân khẩu đã vượt quá năm vạn.

Trong tộc có nhiều phàm nhân như Triệu Tiểu Thất chuyên phục vụ tu sĩ, làm những việc trong khả năng để giảm bớt những việc vụn vặt mà tu sĩ phải lo.

Ví dụ như xuống nước hái thuốc, chèo thuyền đánh cá linh, sơ chế dược thảo đơn giản, làm nguyên liệu chế phù, v.v.

Thấy Triệu Tiểu Thất được khen, Triệu Thái vội vàng dâng lên một con cá chép đỏ dài hai thước, thân hình thon dài mạnh mẽ, vảy trong suốt như máu, mắt cá lấp lánh như ngọc.

– Thiếu gia, ngài xem con cá chép đỏ này thế nào?

Triệu Thăng nhìn qua rồi lắc đầu:

– Chưa đủ ba thước, tuổi chưa đạt, thả đi!

Triệu Thái nghe xong buồn bã không vui, lặng lẽ đi tới bên thuyền, buông tay thả con cá trở về hồ.

Hắn không hiểu tại sao lại phải thả con cá linh khó khăn lắm mới bắt được, cũng không hiểu tổ tiên tại sao lại lập ra cái quy tắc kỳ quái này.

Dù chưa đủ ba thước thì cũng là một con linh ngư đấy! Một cân thịt có thể bán được một viên linh thạch cơ mà!

Triệu Thái không hiểu gì về khái niệm phát triển bền vững, nên càng không thể hiểu lý do thật sự mà Triệu Thăng năm xưa đặt ra quy định ấy.

Triệu Tiểu Thất thấy Triệu Thái bị bẽ mặt thì len lén cười hai tiếng, lại niềm nở nói:

– Lão gia, ngài xem mấy cọng u lam thảo này đã đủ chưa? Chưa đủ thì đệ xuống thêm chuyến nữa!

Triệu Thăng thu hết u lam thảo vào túi trữ vật, lắc đầu:

– Không cần, chừng này đủ dùng một thời gian rồi. Ngươi về thì đến Thiện Công Đường nhận thưởng đi.

Triệu Tiểu Thất nghe vậy thì mừng rỡ. Thiện công của Thiện Công Đường là vật tốt không thể mua bằng vàng bạc, có thể đổi được đủ loại linh phù, linh đan bảo dược, công pháp cao thâm – những thứ cực kỳ quý hiếm trong cõi phàm trần.

– Lão gia, ngài chờ chút, đệ lại lặn xuống lấy thêm vài cọng cho ngài!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!