Triệu Thăng vẫn tươi cười nói:
"Tam ca đừng cười, gần đây võ công đệ tiến bộ vượt bậc. Cẩn thận lát nữa thua đó!"
Dứt lời, Triệu Thăng tuốt kiếm, ném vỏ sang một bên, mũi kiếm chĩa thẳng vào Triệu Chí Kính.
"Tới đi!"
Thấy Cửu đệ ra vẻ nghiêm túc, Triệu Chí Kính lắc đầu bất đắc dĩ, giơ kiếm lên thế "Hữu Phượng Lai Nghi" rồi thản nhiên nói:
"Tới đi, cứ việc ra chiêu hết mình!"
Triệu Thăng thấy đối phương chủ quan khinh địch như vậy, liền quyết định cho hắn một bài học sâu sắc.
Chân vừa xoay, thân hình Triệu Thăng bỗng biến mất khỏi chỗ cũ, chớp mắt đã hiện ra bên cạnh Triệu Chí Kính, tay phải vung kiếm chém ngang cổ họng, nhanh như tia chớp.
Triệu Chí Kính chỉ thấy hoa mắt, trong lòng giật mình kêu thầm "không ổn!"
Chưa kịp giơ kiếm ứng biến thì một thanh kiếm lạnh buốt như băng đã kề sát cổ.
"Tam ca, huynh thua rồi!"
Triệu Thăng mỉm cười, rút Bách Luyện Kiếm về.
Nhanh! Quá nhanh!
Nhanh đến mức mọi người tròn mắt kinh ngạc.
Tam ca thua mà chưa kịp ra một chiêu nào — thật khó tin!
Triệu Chí Kính vừa sững sờ vừa nghi hoặc, không nhịn được hỏi:
"Ngươi... làm sao có thể nhanh như vậy?"
"Ta vừa nói rồi mà: gần đây võ công ta tiến bộ rất nhiều." – Triệu Thăng bình thản đáp.
"Chẳng lẽ... ngươi đã ngộ đạo rồi?" – Có người bên cạnh bật thốt.
Triệu Thăng gật đầu nhẹ – xem như thừa nhận.
Lời vừa dứt, tất cả mọi người, kể cả Triệu Chí Kính, đều tràn ngập ánh nhìn ghen tỵ và ngưỡng mộ.
Giang hồ truyền rằng: Ngộ đạo – ngộ nhập – là kỳ ngộ hiếm thấy, một khi đạt được sẽ giúp người đó võ công đột phá, tu vi tăng vọt, tiến bộ từng ngày.
Tại sao một chuyện tốt như thế lại rơi trúng đầu thằng Cửu lười biếng kia chứ? Trời không có mắt mà!
"Ta không phục! Lão Cửu, tỉ thí với ta một trận!"
Lục ca Triệu Chí Bình bỗng nhảy ra. Hắn to lớn, vạm vỡ, là người có võ công cao thứ ba sau Triệu Chí Kính.
Triệu Chí Kính thấy vậy liền lặng lẽ nhường sân, rõ ràng đã công nhận tư cách "đối chiến" của Triệu Thăng.
"Lục ca, cứ thoải mái tấn công!"
Triệu Thăng hôm nay đến để lập uy, chẳng e sợ bất cứ ai.
Huống hồ, trong đám người này, không ai đáng để hắn coi trọng, toàn là những tên vô dụng.
"Tốt lắm!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!