Chương 25: Hỏi thế gian tình là chi?

Khi nghe nói nhà họ Triệu đã đặt chân vào tu tiên giới, hơn nữa hiện tại đã có bốn người là tu sĩ Luyện Khí, hai người Triệu Chí Kính và Triệu Tuyên Nghĩa không giấu nổi vẻ phấn khởi, mừng rỡ tột cùng.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó liền thành thật nói với Triệu Thăng rằng bên phía họ Triệu cũng có một tu sĩ.

Triệu Ngọc Kiệt, năm nay mười lăm tuổi, mang tam linh căn Kim

- Mộc

- Hỏa, tu vi Luyện Khí tầng một.

Hắn là con trai thứ ba của Triệu Tuyên Nghĩa, cũng chính là chắt trai của Triệu Thăng.

Triệu Thăng nghe vậy thì vô cùng vui mừng.

Nhưng khi nghe một tin bất ngờ khác, ông lập tức đứng bật dậy, gần như thất thố hét lớn:

"Ngươi nói gì? Ngọc Yên vẫn còn sống ư? Nàng ấy hiện ở đâu?"

Triệu Tuyên Nghĩa gật đầu:

"Gia gia, di nãi nãi đúng là vẫn còn sống. Người hiện đang ẩn cư tại thành Mạt Lăng, chắc người biết chỗ đó. Ngọc Kiệt hiện cũng đang ở đó."

Nghe đến đây, khuôn mặt gầy gò, già nua của Triệu Thăng bỗng sáng rực lên, ông không thể kiềm chế được kích động trong lòng:

"Không được, ta phải đi gặp nàng ngay bây giờ."

Vừa dứt lời, thân ảnh ông đã lóe lên, trong nháy mắt biến mất khỏi gian phòng.

"Lão Cửu…"

Triệu Chí Kính chưa kịp gọi lần hai thì bóng người đã chẳng thấy đâu nữa.

Hai người nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời.

Một ngày sau, xa phu Triệu Nhị điều khiển cỗ xe ngựa tiến nhanh vào thành Mạt Lăng, cuối cùng dừng lại trước một tiểu viện.

Triệu Thăng xuống xe, nhìn thấy hai chữ "Triệu phủ" trên tấm biển trước cổng, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, không khỏi trào dâng sự hổ thẹn.

Năm đó ông chỉ lo bảo toàn cho thân nhân bỏ trốn, lại không kịp nghĩ đến Vương Ngọc Yên.

Ông luôn cho rằng nàng cùng người nhà họ Vương đã chết trong Thương Yến cốc. Không ngờ nàng lại may mắn thoát được.

Đang chìm trong dòng ký ức năm xưa, một tràng tiếng đàn bỗng vọng ra từ bên trong tường viện.

Âm thanh khi thì đứt quãng khi thì liền mạch, giống như một người mới học đàn đang gảy một khúc nhạc lạ lẫm.

Thế nhưng lọt vào tai Triệu Thăng, lại khiến ông bất giác nhớ đến một khúc cổ cầm đã bị vùi sâu trong ký ức: Cao Sơn Lưu Thủy.

Ai... đã bao lâu rồi không đàn khúc ấy.

Nghĩ đến đây, ông khẽ điểm mũi chân, thân hình lơ lửng bay qua tường, đáp xuống một hoa viên có núi có nước.

Tại đình bát giác ở trung tâm hoa viên, một thiếu niên tuấn tú như ngọc đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn đàn, vụng về gảy từng dây đàn cổ.

Cảnh tượng ấy khiến Triệu Thăng bỗng nhớ lại buổi chiều cách đây bảy mươi năm — hai vị giai nhân sóng vai cười nói, dung nhan rạng rỡ.

Lúc này, thiếu niên kia cũng phát hiện ra ông, liền cảnh giác đứng dậy, lớn tiếng hỏi:

"Ngươi là ai? Tại sao dám xông vào phủ họ Triệu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!