Chương 23: Tại sao ngươi không về sớm hơn?

Huyết Đao lão tổ gầm lên chửi rủa:

"Bọn ngươi nhà họ Triệu chỉ giỏi chơi trò mồm mép! Trước đó ta đã bị các ngươi dùng lời ngon tiếng ngọt dụ quay về. Hôm nay đừng hòng lừa được lão tử lần nữa! Mau kêu thằng nhóc đó ra đây, nếu không thì đừng trách lão tử ra tay không khách khí!"

Nghe vậy, lão giả râu dài lập tức sầm mặt, đôi mày chau lại thật sâu.

Huyết Đao lão tổ là cường giả cảnh giới tiên thiên. Triệu gia hiện giờ, ngoài Tam bá tổ ra thì không ai có thể chống lại hắn, mà Tam bá tổ năm nay đã chín mươi lăm tuổi, chẳng rõ có còn đủ sức đấu với Huyết Đao lão tổ nữa hay không.

"Chẳng lẽ phải mời di bà ra mặt lần nữa? Nhưng bà cụ xưa nay chẳng bao giờ để ý chuyện thế tục, hơn nữa Tiểu Kiệt còn đang trốn bên chỗ bà… nếu như…"

Lão giả râu dài ấy tên là Triệu Tuyên Nghĩa, đương kim gia chủ của nhà họ Triệu, cũng là phụ thân ruột của Triệu Ngọc Kiệt.

Khi Triệu Tuyên Nghĩa đang tiến thoái lưỡng nan, thì từ phía sau đường đột nhiên vang lên tiếng gậy chống lộc cộc. Một lão nhân già yếu chống cây trượng ngọc, tập tễnh bước ra, xuất hiện trước mắt mọi người.

"Haha, ta còn đang tự hỏi ai mà làm náo động cả cái nhà thế này, thì ra là ngươi, Thường Huyết Đao! Thảo nào!"

Thường Mãnh vừa thấy người đến, lập tức thu liễm vẻ ngạo mạn, dù vậy vẫn châm chọc:

"Lão già Triệu, ngươi còn chưa chết sao? Nhưng nhìn bộ dạng thở hổn hển của ngươi, chắc cũng chẳng còn rút nổi kiếm nữa đâu."

Lão nhân chỉ cười nhàn nhạt, vỗ vỗ gậy trượng:

"Năm xưa Ngọc Kiếm công tử đã chết từ lâu rồi, giờ chỉ còn lão già gãy tay này thôi. Nhưng ta cũng chẳng thiết sống thêm, có muốn ta đưa ngươi theo cùng không?"

Lời vừa dứt, ánh mắt Thường Mãnh hơi co rút lại, thân thể ngồi thẳng lên, cẩn trọng nhìn chằm chằm vào Triệu Chí Kính.

Dù hắn đang độ trung niên sung mãn, còn đối phương thì đã già lụ khụ, nhưng không ai dám coi thường một đòn liều chết của võ tông Tiên Thiên, dù kẻ đó đã già đến mức sắp tắt thở.

"Lão bất tử, ngươi dám uy hiếp ta sao?" Thường Mãnh nghiến răng.

"Sao lại thế được? Ta chỉ sợ đi đường âm phủ cô đơn, muốn tìm người thuận mắt đi cùng thôi." – Triệu Chí Kính ung dung đáp.

Đúng lúc ấy, đạo sĩ già tóc bạc, mặt như trẻ thơ lên tiếng:

"Lão gia Triệu hiểu lầm rồi. Thường huynh đây thật ra không có ác ý. Chỉ là thấy Tam thiếu gia nhà ngài tư chất xuất chúng, là một mầm giống luyện võ hiếm có, nên nhất thời nổi hứng muốn thu nhận làm đồ đệ mà thôi."

"Thu nhận đồ đệ? Hừ, sợ là đưa dê vào miệng cọp thôi!" – Trong lòng Triệu Chí Kính cười lạnh, thầm nghĩ:

"Không lẽ tin tức Ngọc Kiệt có linh căn bị tiết lộ rồi sao?"

Chuyện nhà mình, mình tự biết. Đừng thấy ông ta miệng nói muốn kéo người đi chết cùng, kỳ thực đã hai năm trước ông ta đã tẩu hỏa nhập ma, chân khí Tiên Thiên cũng tiêu tan hoàn toàn.

Nhưng... hổ chết vẫn còn uy!

Triệu Chí Kính vẫn giữ sắc mặt bình thản, dứt khoát lắc đầu:

"Tấm lòng tốt của các vị, nhà họ Triệu xin nhận. Nhưng nhà ta vốn có gia học truyền thừa, Phù Quang kiếm pháp và Vân Long tam biến độc bộ Cam Châu, không cần người ngoài dạy dỗ con cháu mình."

Nghe vậy, Huyết Đao lão tổ cười giận dữ:

"Được lắm! Không chịu uống rượu mời thì phải uống rượu phạt! Xem ra hôm nay ta không ra tay không được rồi!"

Thấy tình hình trở nên căng thẳng, bốn vị tộc lão nhà họ Triệu và Triệu Tuyên Nghĩa lập tức đứng dậy, chắn giữa phòng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.

Đệ tử Huyết Đao môn cũng lập tức rút đao, chỉ chờ lệnh là giết sạch cả nhà họ Triệu.

Ngay lúc sắp bùng nổ đại chiến, từ bên ngoài vang lên một giọng nói khàn khàn:

"Vừa rồi là ai nói muốn ra tay trong nhà ta vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!