Chương 22: Du tử quy hương (Về lại quê nhà)

Đúng lúc Triệu Thành Liễu vừa sốt ruột vừa bất an, thì bầu không khí trong phòng lại hoàn toàn không giống như tưởng tượng – không có chút bi thương nào.

Triệu Thăng ngồi bên mép giường, nắm lấy tay vợ là Vương Ngọc Kỳ, dịu dàng kể lại từng ký ức trong suốt bảy mươi năm bên nhau kể từ khi kết hôn.

Lúc này, Vương Ngọc Kỳ đã tiều tụy như que củi khô, khuôn mặt chi chít những đốm đồi mồi ghê gớm.

Bà đã rơi vào hôn mê sâu, chẳng thể nghe được lời chồng nữa.

Thế nhưng Triệu Thăng vẫn không hề tỏ ra đau buồn, chậm rãi, kiên nhẫn tiếp tục kể lại từng kỷ niệm giữa hai người.

Không rõ đã bao lâu trôi qua, bỗng tay Vương Ngọc Kỳ khẽ động, mí mắt run run, rồi từ từ mở ra đôi mắt mờ đục đục trắng.

Ánh mắt của bà trống rỗng, lạc lõng, thoáng chút hoảng sợ.

Nhưng khi cảm nhận được bàn tay khô gầy của chồng, bà liền thả lỏng toàn thân, khóe miệng nở nụ cười yên lòng:

"Chí Tần ca, cuối cùng muội cũng ra đi trước huynh rồi... Tốt quá!"

Giọng bà yếu ớt, khẽ như hơi gió thoảng qua, tựa hồ tan biến bất cứ lúc nào.

Triệu Thăng kề sát tai bà, nhẹ nhàng đáp:

"Ừ... Về sau chỉ còn một mình ta sống cô đơn thôi. Nhưng ta biết, nàng sợ cô đơn mà."

"Chí Tần ca, huynh mãi mãi là người hiểu muội nhất... Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau là khi nào không?"

Triệu Thăng khẽ cười, kéo lại chăn cho vợ:

"Sao lại không nhớ. Khi đó ta dùng nước hoa dụ nàng và Ngọc Yên lại gần. Để gây ấn tượng, ta còn cố ý đàn bản Cao Sơn Lưu Thủy nữa kìa."

"Khụ khụ... Muội biết mà, lúc đó huynh không có ý tốt. Năm xưa muội còn trẻ người non dạ, mới dễ bị huynh lừa như vậy."

"Vậy nàng có hối hận không?"

"Không! Mãi mãi không hối hận!"

Vừa dứt lời, gương mặt bà bỗng nhiên hồng hào lạ thường, giọng nói trở nên trong trẻo.

Triệu Thăng lập tức nắm chặt tay vợ hơn, trong lòng thắt lại.

Ông biết... đó là phản ứng "hồi quang phản chiếu" – ánh sáng cuối trước khi ngọn đèn sinh mệnh tắt hẳn.

Vương Ngọc Kỳ nghiêng mặt sang, nhìn ông với ánh mắt khát khao:

"Chí Tần ca... Muội muốn nghe lại bài thơ huynh từng tặng muội năm xưa... bài thơ định tình ấy..."

Triệu Thăng lúc này rưng rưng lệ, run giọng ngâm nga:

"Tiên vân lộng xảo, phi tinh truyền hận,

Ngân Hán thiều thiều ám độ.

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,

Biến thắng nhân gian vô số..."

(Vân mây khéo kết, sao băng gửi niềm thương,

Dải Ngân Hà lặng lẽ vượt qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!