Một đêm điên cuồng, mưa gió khiến hoa tàn.
Lúc bình minh, Vương Ngọc Yên rời đi một mình trong lặng lẽ.
Triệu Thăng không ngờ người luôn nổi tiếng lý trí, lạnh lùng như Vương Ngọc Yên lại ẩn giấu trong mình một ngọn lửa rực cháy đến vậy.
Hơn nữa… lại còn dũng cảm như thế!
Là đàn ông, hắn cũng cảm thấy xấu hổ không bằng!
Ngày mùng tám tháng chín, ngày hoàng đạo, thích hợp cưới hỏi, tang lễ. Trong Phương Yến Cốc, cờ đỏ giăng khắp nơi, không khí vui mừng rộn rã.
Giữa đám đông khách khứa và tộc nhân, Triệu Thăng với vẻ mặt trống trải, mất mát, lặng lẽ nhìn Vương Ngọc Yên và một tên trông gian xảo làm lễ bái đường thành thân.
Tối hôm đó, Vương Ngọc Kỳ – người đã là mẹ của ba đứa con – đột nhiên nổi cơn thịnh nộ vô cớ. Triệu Thăng phải nói biết bao lời ngon tiếng ngọt mới dỗ được nàng dịu lại.
Thời gian trôi qua như cát trong tay, càng nắm chặt càng tuột nhanh.
Khi Triệu Thăng đang ra sức phấn đấu cho lý tưởng kiếp này, thoáng cái đã mười lăm năm trôi qua.
Hôm ấy, trong một căn phòng khu hậu viện của Triệu gia bảo, từng cơn đau đớn gào thét vang lên.
Ngoài sân, Triệu Thăng đi đi lại lại, thần sắc lo lắng không yên, liên tục ngó vào phòng sinh.
Lúc này, một thiếu niên cao lớn, tuấn tú không nhịn được mà than phiền:
– Cha, cha có thể đừng đi tới đi lui nữa không? Con nhìn mà chóng cả mặt.
Ngay sau đó, một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi cũng hùa theo:
– Đúng đó cha! Mẹ đã sinh bảy đứa rồi, sao có thể gặp nguy hiểm được!
Triệu Thăng quay đầu nhìn con trai cả Triệu Thành Công và con gái cả Triệu Thành Phượng, nghiêm nghị nói:
– Các con không hiểu đâu!
Thành Phượng bạo dạn, cố ý trêu:
– Cha, cả nhà mình ai mà chẳng biết cha nghĩ gì. Chẳng phải là mong có một đứa em trai có linh căn sao?
– Phượng Nhi, con nói với cha kiểu gì thế! Mau xin lỗi! – Thành Công lập tức quát em gái.
Triệu Thành Phượng bị anh mắng thì bĩu môi tỏ vẻ không phục.
Triệu Thăng xua tay ý bảo không sao.
Lời Phượng Nhi nói đúng không sai. Từ lúc kết hôn, hắn đã nói rõ ràng với phu nhân Vương Ngọc Kỳ rằng mình rất mong có một đứa con trai có linh căn.
Vì thế, nhiều năm qua, nàng lần lượt sinh cho hắn bảy đứa con. Dù mỗi lần sinh xong, nàng đều thề thốt là không sinh nữa.
Nhưng chưa đầy hai năm, lại có thai.
Triệu Thăng vô cùng cảm kích sự hy sinh của nàng. Có thể lúc đầu hắn cưới nàng vì mục đích lợi dụng, nhưng hơn chục năm bên nhau, tình cảm giữa hai người ngày càng sâu đậm, khiến hắn dần thay đổi suy nghĩ đầy toan tính ban đầu.
Hai khắc sau, trong phòng sinh vang lên tiếng khóc chào đời giòn giã. Lúc này, trái tim đang treo lơ lửng của Triệu Thăng cuối cùng cũng buông xuống.
Đứa thứ tám đã ra đời!
Một lát sau, khi Triệu Thăng đang định xông vào phòng thì một bóng người mảnh khảnh bế một bé trai được quấn chặt trong tã đi ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!