Hôm nay lập đông, bầu trời thay đổi theo thời tiết, sáng sớm Triệu Văn Xuân đi mua thức ăn về nhà, quên mang găng tay làm cho hai tay cóng đến mức xoa tay không ngừng. Sau khi thu dọn xong, ông hướng về phòng ngủ hô lên, "Tiểu Tây, hôm nay trời lạnh, mặc áo bông đi."
Triệu Tây Âm từ phòng ngủ đi ra, mắt thâm quầng có thể làm quốc bảo.
Triệu Văn Xuân đưa cho cô sữa bò nóng, "Con múc sủi cảo ra, đông chí ăn sủi cảo, mùa đông không lạnh lỗ tai."
Triệu Tây Âm ngồi xuống, nhạt nhẽo, lặp lại hai lần mới chậm rãi ngẩng đầu, "Vâng? Gì ạ?"
Triệu Văn Xuân thở dài, đứa con gái ngốc này, hai ngày nay đều trong trạng thái như vậy.
Khuya ngày hôm trước Triệu Tây Âm về nhà, ông còn để dành phần lại một chén sườn kho, "Mới vừa học cách làm từ dì Lý, nếu con ăn thấy ngon, ngày mai gọi Khải Thâm đến nhà ăn cơm, thuận tiện để thầy Triệu lên lớp, nhắc nhở cậu ta."
Triệu Tây Âm một mực im lặng, bỗng nhiên như bị vặn mở chốt xúc động, cảm xúc dâng lên nhiều lần, "Học cái gì? Ăn cơm cái gì? Tại sao lại cho anh ta ăn, ba không thể nấu cho anh ta ăn, anh ta không xứng thưởng thức tài nghệ của ba, không cho anh ta ăn, tuyệt đối không cho!"
Lời nói không mạch lạc tuôn ra một trận, dọa sợ Triệu Văn Xuân.
Nói đến đoạn sau, đầu lưỡi cũng không còn trôi chảy, Triệu Tây Âm gục xuống bàn khóc không thành tiếng.
Triệu Văn Xuân cũng không hỏi bất cứ chuyện gì, nhưng máu mủ tình thâm, giống như cái gì cũng đều hiểu. Ông đưa khăn giấy cho Triệu Tây Âm, một tờ lại một tờ, tiếng lau nước mũi, tiếng khóc nức nở, tiếng nấc, Triệu Tây Âm hẳn đang rất là đau lòng.
Triệu Văn Xuân thở dài một tiếng, sau đó yên lặng lấy điện thoại di động ra, ở trước mặt cô ấn xóa số điện thoại của Chu Khải Thâm.
Làm cha vĩnh viễn thương con gái.
----
Triệu Tây Âm về đoàn huấn luyện, Sầm Nguyệt làm một nhân viên tình báo quá xứng chức, nắm gọn thông tin trọng yếu, "Chị biết không, Nghê Nhụy đi rồi."
Thần sắc Triệu Tây Âm bình tĩnh, "Hả?"
"Nói là công ty có một kịch bản đang thiếu một nhân vật phụ, giáo viên đề cử cô ấy, phía trên đồng ý tạm điều cô ấy đi qua đó." Sầm Nguyệt bẩm sinh có đôi mắt xinh đẹp, long lanh lưu chuyển, "Em nghe rất nhiều người lén bàn tán, nói Nghê Nhụy bị người ta bao, gây ra chuyện. Hiện tại thì lời đồn tự sụp đổ rồi, thật nhiều người hâm mộ cô ấy."
Loại nhân vật nhỏ không có danh tiếng gì, loại cơ hội nhỏ này gần như không làm cho ai ghen ghét, đi có danh nghĩa, có thể diện, đồng thời cũng làm lời đồn đại nhanh lắng xuống.
Người bên ngoài không rõ chân tướng, nhưng Triệu Tây Âm tất nhiên rõ ràng.
Buổi sáng, trong đoàn phát ra một thông báo, buổi đánh giá đã định ra trước đó hủy bỏ, thời gian sẽ được quyết định lại.
Mọi người đều đoán nguyên nhân, Sầm Nguyệt giống như con hồ ly nhỏ, lặng lẽ nói bên tai Triệu Tây Âm: "Em nghe được Trương Nhất Kiệt gọi điện thoại, là ông chủ lớn nằm viện."
Mạnh Duy Tất cả người bị thương, cũng không phải rất nghiêm trọng, nhưng tổn thương ở trên mặt sợ gây ra chỉ trích, cho nên đóng cửa từ chối tiếp khách. Đồng thời cũng giấu diếm nhà họ Mạnh, một mình ở trang viên ngoại ô của anh ta tĩnh dưỡng, chỉ có thư ký mỗi ngày đi tới đi lui hai lần, báo cáo công việc quan trọng.
Trương Nhất Kiệt từ studio Hàng Châu trở lại Bắc Kinh, từ sân bay đi thẳng tới nơi này của anh ta.
Bị dọa sợ, cũng bị chọc tức, "Là chuyện mà Chu Khải Thâm làm sao?"
Lông mày Mạnh Duy Tất nhàn nhạt, chuyên tâm xem hết trang cuối văn kiện mới nói: "Là tôi tìm anh ta, ra tay trước."
Trương Nhất Kiệt thiếu chút nữa nghẹn chết.
Hiểu rồi, có thể làm cho hai vị này ấu trĩ như tên vắt mũi chưa sạch, không có nguyên nhân thứ hai.
Trương Nhất Kiệt nói: "Ngày mai tôi để Tiểu Triệu tới, ép cũng phải ép tới."
Mạnh Duy Tất ký tên vào giấy tờ trên văn kiện, ngón tay bỗng dưng run lên, nét bút đang thẳng tắp lập tức đứt đoạn.
"Không cho phép đi tìm cô ấy."
Trương Nhất Kiệt: "Cậu không muốn gặp cô ấy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!