Trong đầu Triệu Tây Âm kịch liệt dao động, không khống chế được muốn đưa tay cầm lên nhìn kết quả. Cuối cùng cô phải cứng rắn nhéo mình một cái mới chặt đứt được ý đồ này.
Chu Khải Thâm ở trong phòng ngủ, đang gọi cho thư ký. Chu Bá Ninh không quen thuộc tiểu khu này, đoán chừng xuống lầu rồi cũng không biết nên đi đâu. Chu Khải Thâm dặn dò mấy câu, không quên giải quyết tốt hậu quả.
Anh đi ra, ngồi thật mạnh xuống sô pha, ngửa đầu dựa vào lưng ghế, tư thế không đủ thẳng, tựa như rơi vào đống bùn nhão. Chu Khải Thâm nhìn chằm chằm trần nhà, mắt không chớp lấy một cái, trông đẹp trai hơn hẳn, cũng thêm mấy phần cô đơn lẻ loi.
Ngồi im một lát, Chu Khải Thâm nghiêng đầu, "Để anh xem."
Triệu Tây Âm theo bản năng rụt tay lại phía sau, nhưng không địch lại sức lực của nam giới. Anh ngồi gần lại, nắm cánh tay nhỏ bé của cô. Chu Bá Ninh đẩy cô một cái, trên da thịt trắng nõn lưu lại mấy dấu tay.
Triệu Tây Âm tránh ra, nói: "Em không sao."
Chu Khải Thâm không nói lời nào chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng dán lên, như có như không vỗ về, kín đáo không lộ ra, dịu dàng thắm thiết. Anh cúi thấp đầu, giọng nói có thêm phần nhiều tự trách và tự ti, "Giống như anh đang nói với em câu "xin lỗi", nhiều năm như vậy rồi, càng thêm nhiều "xin lỗi", vẫn từng bước từng bước làm tổn thương em."
Triệu Tây Âm rút tay lại, nơi bị anh chạm vào như được dán cao ấm, từng chút một nóng lên. Cô không lên tiếng, chẳng dám nói lời nào.
Chu Khải Thâm quá phù hợp với định nghĩa "số khổ", tuổi thơ của anh đã phải vượt qua giữa vô tận rượu, thuốc lá, đánh chửi. Thời kỳ niên thiếu anh cũng không khá hơn, mười năm gian khổ học tập tìm đường công danh bị ba anh ngang nhiên cướp mất. Tuổi thanh niên của anh là không còn lựa chọn nào khác chinh chiến nơi Cô Thành. Hiện tại anh khí phách hăng hái, hô mưa gọi gió, đó là do ở nơi không người anh đã nhai nát những kìm sắt thiêu đốt cuộc sống mình, gắng gượng nuốt xuống.
Những mạt sắt vụn vỡ ấy lắng đọng dưới đáy lòng, là nơi mẫn cảm tự ti ở sâu nhất trong xương cốt anh.
Triệu Tây Âm quá hiểu, loại tự ti này là nỗi đau cả đời, vài ba lời căn bản sẽ không gãi đúng chỗ ngứa.
Yết hầu của Chu Khải Thâm trượt lên trượt xuống, sau đó anh lắc đầu. Anh hơi khom lưng, tùy tiện lấy ra hai loại trong đống hộp thuốc trên bàn, nhãn cũng không xem, dù sao đều là giảm đau.
Vừa muốn mở nắp ra, Triệu Tây Âm đột nhiên cất lời: "Chu Khải Thâm."
Động tác của anh dừng lại.
"Thầy giáo Triệu nói anh không mặc quần thu đông, sao anh lại lừa ông ấy?"
Chu Khải Thâm nhíu mày, "Anh không lừa ông ấy."
"Rõ ràng anh có mặc quần thu đông, màu xám nhạt, còn lót nhung."
Lực chú ý bị dời đi, lọ thuốc giảm đau được thả lại chỗ cũ.
Chu Khải Thâm nhìn cô, mím chặt môi, nghiêm túc nói: "Anh không có loại quần như vậy."
Đôi mắt Triệu Tây Âm hơi cong lên, cứ nhìn như vậy.
"Không tin bây giờ em đi tìm trong tủ quần áo xem, tìm ra một chiếc anh lập tức ăn nó cho em." Chu Khải Thâm đặc biệt nghiêm túc, giống như chuyện mặc quần thu đông cực kỳ nhục nhã, "Anh cũng chưa bao giờ gạt ba, nếu ông ấy không tin thì mùa đông năm nay anh có thể giáp mặt cởi ra cho ông xem."
Vậy cũng quá đáng sợ rồi. Triệu Tây Âm không nhịn được, cười thành tiếng, sau đó khuôn mặt giảo hoạt, đôi mắt sáng xinh đẹp nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Được rồi, anh không mặc quần thu đông."
Chu Khải Thâm ngẩn người, hiểu ra là Triệu Tây Âm cố ý lừa mình.
Triệu Tây Âm vươn tay cầm lọ thuốc giảm đau trên bàn lên, "Anh coi cái này là kẹo đường mà uống à, trị ngọn không trị được gốc, uống thêm cũng không tốt hơn được. Ba em có một người bạn dạy trong đại học Đông y, nếu anh cần, em giúp anh hỏi thăm."
Tiếng nói của Chu Khải Thâm nghẹn đến khó chịu, nửa chữ cũng không thốt ra được.
Triệu Tây Âm ngược lại thả lỏng, ôm lấy cánh tay, ngửa mặt nhìn trên ghế sô pha, "Thật ra anh phải học ba em thêm một chút, những phương diện khác ông ấy đều khá tốt, chỉ là cực kỳ cẩn thận, không thoải mái một chút là như gặp đại địch, đầu ngón chân đau cũng phải đến bệnh viện chụp X
-quang sợ gãy xương. Anh phải tin bác sĩ, đừng tự mình quyết định."
Chu Khải Thâm vừa định mở miệng giải thích mấy câu, Triệu Tây Âm đã liếc anh một cái, vạch trần suy nghĩ của anh, "Em biết anh muốn nói anh bận."
Khóe miệng Chu Khải Thâm khẽ nhếch, giống như học trò bị giáo huấn.
Triệu Tây Âm thấy anh ngoan ngoãn rồi thì nhét đống thuốc trị đau đầu kia xuống dưới đáy. Cô nói: "Anh ngủ một lát đi, chú Chu xuống dưới, em giúp anh đi tìm ông ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!