Chương 22: (Vô Đề)

"Tam giác sắt" yên lặng, biểu cảm thật sự xuất sắc.

Triệu Tây Âm nói xong cũng không cảm thấy hối hận, nói thì cứ nói thôi, anh vì cô mà ra mặt gây chuyện còn ít sao.

Cô ngồi thụp xuống đất, vùi đầu.

Cả người Chu Khải Thâm ấm áp, càng ngày càng ấm. Mùa hè đã đến gần nhưng anh rõ ràng vẫn cảm thấy gió xuân nhẹ thổi. Chu Khải Thâm cúi người xuống, tới gần cô hơn. Hương thơm quen thuộc trên người anh quấn lấy mọi giác quan của Triệu Tây Âm.

Chu Khải Thâm cười thật sâu, thấp giọng đồng ý: "Được, anh không xuất đầu lộ diện."

Triệu Tây Âm vẫn ngồi im không nhúc nhích.

Tưởng cô ngại ngùng, Chu Khải Thâm càng nghĩ càng thoải mái, lại nói: "Đứng lên đi, đều là người quen."

Cố Hòa Bình và Lão Trình đều hiểu, cư xử đúng mực, không lấy hành động của con gái nhà người ta làm trò cười, giọng điệu bình thường giải thích: "Không có việc gì đâu Tiểu Tây, anh Chu cảm ơn em. Nào nào, để anh Chu mời em ăn một bữa cơm."

Triệu Tây Âm im lặng đã lâu rốt cuộc lên tiếng. Cô quay đầu nhìn Chu Khải Thâm, nói: "Bụng em đau."

Là đau thật, từ khu F chạy đến đây đã gấp đôi quãng đường 800m. Triệu Tây Âm chạy vội vàng, thở phì phò, bụng vô cùng đau đớn. Chu Khải Thâm nhíu mày, sau đó ngồi xuống, hai tay nắm chặt cánh tay cô đỡ lên.

Triệu Tây Âm đợi một lúc đã khá hơn, lúc này cô không biết làm sao, "Em nói thế thôi, có lẽ không phải sự thật."

"Ừ." Chu Khải Thâm thâm thúy nhìn cô.

"Chú ý một chút cũng không sai." Triệu Tây Âm lại giao phó.

"Được." Chu Khải Thâm gật đầu.

Lão Trình và Cố Hòa Bình bên cạnh nháy mắt, cười như không cười, "Anh ta như thế có giống một người chồng năm tốt nghe lời vợ không?"

Cố Hòa Bình gật đầu thật mạnh, giống, rất giống.

Triệu Tây Âm chào hỏi hai bọn họ, "Anh Trình, anh Hòa Bình, hẹn gặp lại."

Lão Trình ngăn người lại, khách khí nói: "Tiểu Tây, anh Trình mời em ăn bữa cơm này, nể tình anh đi."

Triệu Tây Âm lúng túng nói: "Không được, bạn em còn đang chờ."

Cố giữ người lại cũng vô dụng. Sau khi Triệu Tây Âm đi, lão Trình rốt cuộc khẳng định một câu với Chu Khải Thâm: "Ông chủ Chu, cậu là người đàn ông sợ vợ."

Sau khi Triệu Tây Âm trở lại, Sầm Nguyệt cũng nhìn ra tâm tình cô không tốt. Hỏi không nói, đồ cũng chẳng ăn được mấy miếng, uể oải giống như sinh bệnh. Lúc đi Triệu Tây Âm còn thật lòng xin lỗi: "Xin lỗi em, hôm nay không ăn cơm thật ngon với em được. Lần sau em tới nhà chị đi, ba chị nấu cơm rất ngon."

Sầm Nguyệt thật sự lo lắng cho cô, "Em ăn rất vui. Chị không sao chứ? Em thấy sắc mặt chị không tốt lắm."

Triệu Tây Âm xoa xoa bụng, "Ăn nhiều đồ linh tinh, dạ dày không thoải mái."

Tiễn Sầm Nguyệt đi rồi, Triệu Tây Âm bắt taxi đến phố Tây Nguyệt Đàn.

Lúc đến, Quý Phù Dung còn đang khám bệnh. Trong căn phòng khám sạch sẽ ngăn nắp đèn chiếu sáng choang. Một người mẹ trẻ ôm đứa con phát sốt để cho Quý Phù Dung kiểm tra lưỡi. Triệu Tây Âm không quấy rầy bà ấy, đi tới ngồi trên ghế sô pha, người hơi ngửa về sau, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm bức tường trắng.

Mười phút sau, Quý Phù Dung vỗ vai cô, "Ngủ rồi?"

Triệu Tây Âm mở mắt ra, cười yếu ớt, "Dì Quý, dì đã xong rồi ạ?"

Vóc người Quý Phù Dung nhỏ xinh, áo blouse trắng khoác trên người càng lộ vẻ dịu dàng. Mái tóc ngắn dán vào sau tai, nhìn chỉ như bốn mươi tuổi.

Bà dùng lưng bàn tay kiểm tra trán Triệu Tây Âm một chút, "Thế nào, không thoải mái?"

Triệu Tây Âm dạ một tiếng, tay nhẹ nhàng che bụng, "Bụng lại đau."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!