Chương 21: (Vô Đề)

Trận đánh này Chu Khải Thâm lời ít ý nhiều.

Kẻ bị đòn ngồixổm trên đất nhe răng đau đớn, mất mặt mũi rồi, muốn vãn hồi lại một chút nên chỉ vào Chu Khải Thâm nói như khóc, "Tao mẹ nó chọc mày sao, mày chờ đấy, báo cảnh sát, tao phải báo cảnh sát!"

Gió lướt soàn soạt qua bóng lưng Chu Khải Thâm, anh cũng lười quay đầu lại.

Cậu em vợ chủ tịch Tôn kêu trời kêu đất, xung quanh huyên náo hỗn loạn, có người lấy điện thoại của hắn bấm số thật, thẳng đến khi một tiếng "ầm" lớn vang lên.

Là Mạnh Duy Tất hung hăng ném chén rượu xuống đất.

Lần này không ai dám lên tiếng nữa.

Trương Nhất Kiệt thấy sắp có chuyện, vội vàng đi theo ra ngoài. Mạnh Duy Tất đi rất nhanh, vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt thâm trầm, "Ngu xuẩn không tự lượng sức, còn dám báo cảnh sát. Chu Khải Thâm giao hảo với những ai trong lòng anh ta đếm không hết, ai dám bắt?"

Trương Nhất Kiệt không có ý kiến gì, "Đúng là thế, nhưng hôm nay Chu Khải Thâm đánh người của chủ tịch Tôn, ngày sau sợ không thể báo cáo kết quả tốt được."

Mạnh Duy Tất quay đầu, ánh mắt đỏ như sắp nhỏ máu, "Tôi không nên nghe cậu."

Lời này nói rất nặng, cũng là hối hận thực sự. Trương Nhất Kiệt có chừng mực nhưng thứ chừng mực ấy là con dao hai lưỡi, được bên này thì mất bên kia, sao có thể vẹn toàn.

Sai một li đi một dặm, không phải đó là lí do Mạnh Duy Tất và Triệu Tây Âm chia tay sao.

Trong đêm đó Mạnh Duy Tất sa thải người phụ trách của đoàn, hơn nữa còn nói với bên ngoài là Mạnh Duy Tất anh ta không cần người. Cơ bản chính là chặt đứt đường lui của hắn trong cái vòng này.

Tiền trảm hậu tấu, khí thế mạnh mẽ, sau lưng người này có quan hệ với một vị lãnh đạo lâu năm của giải trí Phàm Thiên, muốn cầu xin nên trăn trở tìm đến cha của Mạnh Duy Tất. Cha Mạnh nói với Mạnh Duy Tất nhưng anh ta cực kỳ kiên quyết, không bàn bạc thêm. Thái độ cứng rắn của anh ta cũng chọc giận ông Mạnh, hai cha con huyên náo không vui rồi giải tán.

Mạnh Duy Tất cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, rạng sáng trở lại công ty, cứ ngồi trơ ra như vậy.

Phòng làm việc không bật đèn, Mạnh Duy Tất hướng ra cửa sổ, nương theo ánh bình minh bên ngoài, vẻ mặt biến đổi, âm u không hề giãn ra.

Anh ta lấy một tập tài liệu trong ngăn kéo ra, bên trong có năm sáu trang giấy, đều là tình hình của Chu Khải Thâm. Mạnh Duy Tất xem một lần rồi lại một lần, không thể không thừa nhận Chu Khải Thâm là một người đàn ông có bản lĩnh. Anh ta lẻ loi ở Bắc Kinh, không nơi nương tựa, có thể gây dựng được phần cơ nghiệp này đúng là ngàn người mới có một. Tác phong mấy năm trước của anh ta không tốt lắm, a dua nịnh nọt, cúi đầu khom lưng, vì trèo lên cao mà qua lại với con gái của lãnh đạo.

Lời đồn như vậy không biết đâu là thật đâu là giả.

Hơn nửa tư liệu là về việc anh ta làm giàu như thế nào, tin tức 5 năm gần đây sau khi chân chính công thành danh toại đã ít lại càng ít hơn. Trang cuối cùng chỉ ghi mấy dòng: Năm 2017 ly dị. Sau đó anh ta cũng không hề có bạn gái chính thức.

Mạnh Duy Tất nắm tờ giấy, vò lại rồi ném mạnh xuống đất.

Chuyện hôm đó nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chủ yếu là Chu Khải Thâm không hề hấn gì, khinh thường xử lý việc phía sau. Chỉ mấy tiếng mà lời đồn đã truyền vào tai anh ta, nói là Tôn chủ tịch của xí nghiệp Trường Thành mất hứng, nói người trẻ tuổi nhiều cuồng vọng. Nghe ý tứ là chờ Chu Khải Thâm quyết định.

Lúc ấy Triệu Tây Âm trốn ở nhà vệ sinh cho yên ổn, không muốn nói lời vô nghĩa cùng đám người Tần ca. Chờ cô đi ra thì chỉ thấy một đống hỗn loạn không rõ nguyên do. Sau đó hai cô gái khác trong đoàn kể lại cho cô sống động như thật.

"Thật sự ấn đầu người đó vào nồi lẩu, cả khuôn mặt đều chìm xuống, mặt toàn vết bỏng, nổi bọt nước."

"Hình như là họ hàng của ông chủ một tập đoàn lớn, nghe nói rất có thế lực."

"Kẻ đánh người họ Chu, là một người đàn ông thân mình cao lớn. Nguyên nhân à? Không biết, chắc là nói sai gì đó."

Ngoài mặt Triệu Tây Âm vẫn bình thường, cô mang tâm sự nặng nề về nhà, đến tiểu khu cũng không vào mà đi vòng vòng quanh bồn hoa. Đi đến mức sắp choáng váng cô mới thuyết phục được bản thân, đứng ở một góc gửi Wechat cho Cố Hòa Bình.

"Anh Hòa Bình, ăn cơm chưa?"

Đã sắp 12 giờ, nội dung này quá kích thích. Cố Hòa Bình đang ngồi uống trà ở quán của lão Trình xoa xoa mắt, liếc người đàn ông ba mươi tuổi đang ngồi tự bôi thuốc trên ghế sô pha, cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Cố Hòa Bình trả lời: "Còn có thể ăn một bữa nữa, em gái Tiểu Triệu, muốn mời anh ăn cơm à?"

Nhắn xong liền nói với lão Trình như chưa có chuyện gì xảy ra: "Chậc, trời trao cơ hội, em gái tôi muốn mời tôi ăn cơm."

Lão Trình mặc tạp dề đen, áo ba lỗ màu trắng, trên cánh tay trái có xăm hình pikachu máy, đầu tóc ngắn gọn gàng, chỗ trên vành tai còn cạo thành tia chớp. Anh ta đang pha trà, cầm nhíp nhỏ kẹp hai miếng bạc hà đặt vào, chậm rãi hỏi: "Em gái nào của cậu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!