Lê Nhiễm quay đầu lại thấy Triệu Tây Âm thì chợt cảm thấy như nhặt được đại xá. Đã bao nhiêu năm nay, cô ấy tự cho là miệng lưỡi mình lợi hại, thế nhưng chưa bao giờ dám so bì với Chu Khải Thâm về khoản này.
Triệu Tây Âm đi tới, nhìn một bàn đầy vụn bánh ngọt, hộp đựng cũng bị ngược đãi, bị vò cho nhăn nhúm, đây là hiện trường của một vụ xả hận hẹp hòi. Chu Khải Thâm còn để ý phủi một mảnh vụn trên tay, ngồi lưng dựng thẳng tắp như cũ.
Thái độ này đã chọc giận Triệu Tây Âm, thế này thì chẳng khác nào cô mới là người có lỗi.
"Anh ăn hết sạch chúng làm gì?"
Chu Khải Thâm dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô, "Em đem về không phải để ăn à?"
Triệu Tây Âm nói: "Vậy nên anh ăn sạch? Đây là thái độ của anh khi tới nhà người khác làm khách sao?"
Chu Khải Thâm bị kích thích, ánh mắt lập tức tối lại, khóe miệng anh nở một nụ cười khiến người khác phải rùng mình, "Bảo bối à?"
Triệu Tây Âm cảm thấy không thể nói lí với người này nữa rồi.
Chu Khải Thâm thường không để lộ cảm xúc vui giận, chìm nổi trong thương trường hơn mười năm, thứ anh am hiểu nhất là giữ bình tĩnh và khách khí. Không phải anh không trả đũa, mà là anh sẽ lén bày mưu lập kế sau lưng người ta. Hôm nay nhất định là anh điên rồi, hầu như không khống chế được mình.
Chu Khải Thâm ném nửa miếng mousse cuối cùng vào thùng rác, đứng dậy, vứt ví tiền sang Triệu Tây Âm. Chiếc ví tiền kia đập lên ngực cô, không đau, nhưng nhịp tim cô lại vì thế mà nảy một cái mãnh liệt.
Lúc Chu Khải Thâm đi còn không quên chào hỏi với Triệu Văn Xuân, giọng anh trầm xuống như sắp ma sát tóe lửa, "Chú Triệu, con đi đây."
Đi rồi, đi thật rồi.
Lê Nhiễm còn ngơ ngác, nhìn chiếc ví rơi xuống bàn nên mở ra một nửa, nói: "Thật sự không cần à?"
Ví tiền của Chu Khải Thâm là loại dáng ngắn màu nâu, màu sắc này vừa đặc biệt vừa thể hiện đủ đẳng cấp. Bên trong có một xấp nhỏ tiền mặt, thẻ căn cước và hai tấm thẻ đen, không có những thứ khác. Anh đi rồi mà uy thế vẫn còn ở lại, không khí như bị rút đi một nửa, khiến người ta cảm thấy bị đè nén khó chịu.
Có lẽ Lê Nhiễm cảm thấy mình là nguồn tai vạ, cho nên vô cùng áy náy, chỉ chỉ hai tấm thẻ đen kia, cố làm ra vẻ thản nhiên, nói: "Tiểu Tây, quẹt thẻ anh ta đi, quẹt cho anh ta một xe bánh ngọt, trét đầy mặt tên họ Chu kia luôn."
Triệu Tây Âm xoay người trở về phòng ngủ.
Lê Nhiễm vào theo thì thấy cô đứng bên bàn đọc sách xuất thần.
Lê Nhiễm huơ huơ tay trước mặt cô, "Này."
Triệu Tây Âm nghiêng đầu tránh, mặt mày không vui vẻ chút nào.
"Tiểu Tây, cậu có phát hiện ra không, dáng vẻ này của các cậu rất giống vợ chồng cãi nhau đó." Từ trước đến nay, Lê Nhiễm vẫn luôn là người dám ăn nói thẳng thừng trước mặt cô.
Triệu Tây Âm bỗng phản ứng kịch liệt, "Cậu ăn nói bậy bạ gì đấy, gì mà vợ chồng cãi nhau, cậu không nhìn thấy sao, anh ta không hề nói lí lẽ."
Lê Nhiễm cười cười, "Còn nói không giống à?"
Triệu Tây Âm mấp máy môi như định phản bác, không hiểu sao cuối cùng lại chẳng nói gì nữa.
Lê Nhiễm là người ngoài cuộc sáng suốt, có thể thấy rõ ràng từng đường đi nước bước, cô ấy nói: "Anh Chu vẫn còn yêu cậu."
Chữ "yêu" này như một trái bom nặng nề dội lên người Triệu Tây Âm. Phần cảm xúc mãnh liệt kia tiêu tan như cát lún, thậm chí không để lại chút rung động dư thừa nào. Triệu Tây Âm cúi đầu, mái tóc dài che khuất khuôn mặt, đôi mi cong dài khép lại thành một đường mỏng manh.
Cô nói: "Nếu anh ấy yêu tớ, ban đầu sẽ không không tin tớ."
Lê Nhiễm mới đứng đắn được ba giây, vừa nghe thấy lời này, cô ấy lập tức rút hiệp khí trượng nghĩa làm chỗ dựa cho bạn bè ra, "Đúng, Chucẩu!"
Sau khi Lê Nhiễm đi, Triệu Tây Âm vẫn ở mãi trong phòng không chịu ra.
Nửa giờ trôi qua, Triệu Văn Xuân mới đi vào, một tay cầm đĩa, một tay bưng sữa bò, nói: "Thật ra vẫn còn một hộp bánh ngọt đây, ba gạt phần kem rồi, ăn đi, không béo đâu. Sữa con cũng nênuốngnhân lúc còn nóng."
Triệu Tây Âm thò đầu ra khỏi chăn, gò má vốn trắng nõn giờ lại bị kìm nén, vì vậy đỏ như thoa phấn. Mặt đỏ, mắt cũng đỏ giống vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!