Chương 2: (Vô Đề)

Đôi én chia cắt (2)

"Chỉ có cô ta có đầu lưỡi chắc, nói mãi không dứt. Còn túi dáng hến phiên bản giới hạn, xấu đến nỗi tớ muốn chết ngay tại chỗ. Quen biết mấy minh tinh thì có thể nhảy disco ba ngày ba đêm, anh trai chị gái nhận bừa, nói không chừng còn nhận cả cha nuôi ông nội nuôi nữa."

Triệu Tây Âm nói: "Cậu nói nhỏ chút đi, chuyện bé tí như vậy thôi."

Trên Lê Nhiễm có hai người anh trai đặt chân vào vòng này, minh tinh thì cô ấy cũng quen biết, phản ứng không đến mức cực đoan như vậy. Lửa giận của cô ấy hoàn toàn vì nguyên nhân bên cạnh. Lê Nhiễm nhìn Triệu Tây Âm vài lần, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, cuối cùng không đành lòng nhắc lại, chỉ phải dời đi hỏa lực để tiếp tục hả giận.

"Hotgirl đâu ra chứ, rõ ràng chính là quái vật phẫu thuật thẫm mỹ, tên đàn ông coi trọng cô ta có mắt nhìn kiểu gì thế? Mắt không tốt thì đi lấy số ở khoa mắt của bệnh viện tốt nhất đi."

Cô ấy vừa đi vừa nói, đúng lúc bị Cố Hòa Bình ở cạnh cửa nghe được mấy lời này.

Cố Hòa Bình cau mày, Lê Nhiễm cũng chẳng sợ hãi gì, ánh mắt nhìn nhau tỏ vẻ đã hiểu, cuối cùng còn trợn mắt ghét bỏ.

Ánh mắt của Cố Hòa Bình lạc sang Triệu Tây Âm, anh ta mở rộng nụ cười thân thiết, "Tiểu Tây, về Bắc Kinh cũng không nói tiếng nào, không xem tôi là bạn à?"

Triệu Tây Âm còn cười rực rỡ tự nhiên hơn anh ta, "Không có không có, ngồi cao tốc nên tới trễ chút, khuya tối qua tôi mới đến."

"Được, hôm nào mời em ăn cơm." Cố Hòa Bình không ôn chuyện cũ, anh nghiêng người nhường đường.

Tiệc rượu lúc sau thiếu vắng cô hotgirl ồn ào, không khí của cả bàn vô cùng yên tĩnh. Nhưng bầu không khí cũng không có gì xấu hổ, vì nhóm thổi kéo đàn hát trong tiệc cưới cũng không kém cạnh gì, nên lực chú ý vẫn tập trung ở cặp đôi mới cưới. Cố Hòa Bình và Chu Khải Thâm trò chuyện với nhau, Lê Nhiễm trò chuyện với Triệu Tây Âm, hai người duy trì khoảng cách nên có, đó là hai đường thẳng song song dùng hai phần xa lạ ba phần cảm khái, còn có năm phần thổn thức của người khác để vẽ ra.

Ăn khoảng hai mươi phút, Chu Khải Thâm đi ra ngoài nghe điện thoại, lúc trở về thì Triệu Tây Âm đã đi mất.

Cố Hòa Bình đưa một chén canh tới trước mặt anh, ý bảo: "Tôi không giữ lại, uống đi, bổ tim."

Lúc về đổi thành Triệu Tây Âm lái xe, Lê Nhiễm vừa suy nghĩ vừa nhai Xylitol, chờ xe chạy từ đường nhỏ ra đường lớn, cô ấy mới hỏi: "Bây giờ tâm trạng thế nào?"

Kính râm che khuất mặt, gương mặt của Triệu Tây Âm chỉ lộ ra một chút, đối lập với cặp kính tối màu là làn da sạch sẽ sáng ngời.

Cô cong khóe miệng, vừa cười vừa lắc đầu.

Lê Nhiễm nói: "Cậu chỉ giả vờ."

Triệu Tây Âm vẫn cười, "Ly thì ly thôi, đâu ra nhiều tâm tình như vậy, cậu đừng bổ não tớ, tớ sợ."

Lê Nhiễm nhìn kỹ mặt cô ấy mười giây mà không thấy dấu vết gì để lại. Chính mình cũng cười, cũng đúng, hợp thì tụ, không hợp thì tan, ai ly hôn chẳng phải đều cần sống tiếp sao. Khi đó Lê Nhiễm đi du học nên biết rất ít về nhân quả của đoạn hôn nhân ngắn ngủi của Triệu Tây Âm, rất lâu sau đó cô ấy mới biết bảy tám phần.

Che chở người một nhà, trong suy nghĩ của Lê Nhiễm thì nhất định là do Chu Khải Thâm tội ác tày trời.

"Họ Chu lắm chiêu thật, nếu không phải anh ta hớt tay trên nửa đường thì có khi bây giờ con của cậu và Mạnh Duy Tất cũng có thể mua nước tương rồi. Cũng do tớ ở nước ngoài, nếu không thì lúc ấy tớ nhất định ngăn cản không để cậu gả cho anh ta, tính tình thối, không thể tha thứ. Về Bắc Kinh mới bao lâu còn gặp phải anh ta, hay thật."

Mắng thì mắng vậy, oán thì oán vậy, nhưng bản thân Lê Nhiễm biết rõ những lời này ít nhiều gì cũng mang theo chút tình cảm cá nhân không đủ khách quan.

Triệu Tây Âm luôn treo nụ cười trên mặt, giống như cô đang nghe chuyện xưa của người khác.

Lê Nhiễm nhìn cô vài lần, đủ bình tĩnh, cô ấy cũng yên tâm, "Về phòng làm việc đi, buổi tối còn phải bận một đống việc."

Tiệc cưới bên này kết thúc, Cố Hòa Bình tiễn khách khứa giúp em họ, phòng bao đã được đặt xong từ sớm, người trẻ tuổi thì gom thành một đống, lớn tuổi thì gom thành một phòng, bạn học bạn bè được phân chia theo quen lạ, sắp xếp hợp lý từ trên xuống dưới. Cô dâu cảm động đến rơi nước mắt, Cố Hòa Bình vẫy tay, "Chuyện nhỏ."

Trở lại phòng cờ bạc, hai bàn bài Poker Texas Hold'em vô cùng náo nhiệt, Cố Hòa Bình không thấy Chu Khải Thâm thì đi tìm nửa vòng trong phòng bao, cuối cùng bị anh gọi lại: "Này."

Chu Khải Thâm đã cởi áo vest ngoài, bên trong là một chiếc áo sơmi lụa màu đen, đèn lại tối, người cũng sắp hợp lại làm một với màu da của sô pha. Ống tay áo chỉ được cuộn lên một nấc, khuy ở cổ áo cũng được cởi hai nút, hai vạt cổ áo xuôi theo làn da đi tới ngực, vừa tùy ý vừa hoang dã.

Cố Hòa Bình ngồi lên tay vịn của sô pha, anh ta nhìn thấy chai rỗng trên bàn thì hỏi: "Uống rượu rồi? Dẫn tài xế theo chưa?"

Chu Khải Thâm không đáp lời.

Cố Hòa Bình nhìn chằm chằm anh vài giây, sau đó bước một bước qua rồi ngồi song song với anh, anh ta nói: "Tâm sự đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!