Chương 14: (Vô Đề)

Cô của Triệu Tây Âm là Triệu Linh Hạ, chị em song sinh của Triệu Văn Xuân.

Người cũng như tên, một phụ nữ mạnh mẽ giỏi giang, tự thành lập công ty, nghe nói gần đây chuẩn bị đưa ra thị trường. Cô Triệu sống ở nước ngoài nhiều năm, vô cùng độc lập, cơ bản không qua lại với họ hàng nhà họ Triệu nhưng lại có quan hệ rất tốt với Triệu Tây Âm.

Vừa nhắc tới người cô này, Chu Khải Thâm cảm thấy ngũ vị tạp trần*.

(*) Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn

Người phụ nữ từng trải này rất lợi hại, có thể tranh luận giỏi, phong thái kiêu ngạo, trên mặt bà ấy viết một dòng chữ ―― Đàn ông đều là phế vật ngu ngốc. Lúc trước anh kết hôn với Triệu Tây Âm bị Triệu Linh Hạ gây khó dễ không ít. Nay nhớ lại vẫn mồ hôi đầm đìa, sợ hãi trong lòng.

Khi tâm trí bình tĩnh lại, dĩ nhiên anh có thể phân biệt được suy đoán vừa nãy là không hợp lý.

Đúng là Triệu Tây Âm có tới nhà cô, nhưng chưa tới bốn tháng đã về nước. Sau khi Chu Khải Thâm có cách biết được hành tung của cô thì mỗi một quãng thời gian đều đối chiếu được.

Bác sĩ Tần ra ngoài gọi điện thoại rồi lại đi vào, giải đáp nghi vấn: "Tôi vừa hỏi đồng nghiệp ngoại khoa rồi, cô Triệu mổ ruột thừa, có lẽ vết mổ lúc đó khâu chưa kín, không có vấn đề gì lớn."

Chu Khải Thâm như bò ra khỏi nước, cả người trở nên rất nặng nề.

Cố Hòa Bình vỗ vai anh, "Anh Chu, đừng tự mình dọa mình nữa."

Chu Khải Thâm cúi thấp đầu, dùng sức lắc đầu, muốn tỉnh lại, nhưng khi bả vai vừa rũ xuống thì cơn đau đầu lại đau âm ỉ. Anh thấp giọng nói: "Tôi con mẹ nó muốn điên rồi."

――

Hai ngày sau, Đới Vân Tâm trở về từ Hàn Quốc, tối đó bà lập tức đưa Triệu Tây Âm đi gặp đạo diễn Bàng Sách.

Câu lạc bộ Thủ đô (1), nói là thử vai nhưng thực ra giống một văn phòng cá nhân hơn. Triệu Tây Âm rất hồi hộp, trên xe không ngừng uống nước. Khi đến nơi, cô phát hiện tinh thần Bàng Sách sáng láng, vô cùng hài hước, không có uy nghiêm tiệc rượu ngày đó, tỏ ra là một người dễ gần.

Ông cười với Triệu Tây Âm, nói: "Đừng lo lắng, người mà cô Đới tiến cử sẽ không kém cỏi nhỉ."

Lời này là áp lực, cũng là động lực, ai nghe cũng hiểu cửa ải Bàng Sách đã qua rồi.

Tuy có nguyên nhân thể diện, nhưng Bàng Sách từng chứng kiến Triệu Tây Âm múa. Không ngừng ở khúc nhạc đệm bất ngờ tại tiệc rượu, từ lúc bắt đầu tuyên bố chuẩn bị, người nào đó đã đưa toàn bộ các loại hình ảnh, video của Triệu Tây Âm ở học viện múa, tham gia cuộc thi để ông xem qua đánh giá.

Cái này không cần đánh giá, thật ra như là trân báu, rất đáng tự hào.

Đến một tiếng rồi rời đi, khi Triệu Tây Âm về đến nhà, bên tai vẫn còn quanh quẩn câu nói của đạo diễn Bàng, "Về chuẩn bị hai ngày, thứ Hai chính thức nhập đoàn nhé."

Đêm đã khuya, một chiếc xe Tesla đỗ tại cổng câu lạc bộ. Cửa xe chầm chậm mở ra, "người nào đó" ra khỏi xe, đi thẳng lên tầng cao nhất. Bàng Sách vừa thấy anh ta, vẻ mặt hàm xúc, "Chà, sao cuống quá vậy."

Hai tay Mạnh Duy Tất chắp lại, thái độ cung kính có lễ, "Ngài đừng cười chứ, dù sao cũng phải nhờ phúc lớn của ngài."

Bàng Sách lăn lộn trong cái vòng danh lợi, đã thông hiểu trăm sắc thái xã hội và kiểu người thông minh, dễ dàng nhìn thấu, nói: "Mạnh Nhi đây là vừa ý con gái nhà người ta rồi chứ gì."

Mạnh Duy Tất thoải mái cười, "Vẫn không thay đổi."

Bàng Sách vẻ mặt sâu xa, khi nói đến chính sự thì nét mặt nghiêm túc lên, "Sau khi nhập đoàn, đối xử bình đằng, đến lúc bị phạt anh cũng không bao che được đâu."

Mạnh Duy Tất gật đầu đáp: "Ngài cứ nói tiếp ạ."

Hai người uống xong một bình trà, Mạnh Duy Tất tự mình tiễn Bàng Sách rời đi. Tối nay anh ta vừa rời khỏi hai bữa xã giao, gắng gượng chống đỡ nhưng đã kiệt sức, vì vậy thay vì bôn ba tiếp thì về thẳng nhà họ Mạnh gần đây.

Nhan Phẩm Lan vô cùng mừng rỡ, đã gần rạng sáng vẫn hỏi han ân cần, gọi giúp việc trong nhà đi hầm canh sâm Mĩ. Thái độ Mạnh Duy Tất lạnh nhạt trước sau như một, đặt chìa khóa và điện thoại xuống, cởi cúc áo sơ mi đi thẳng vào phòng ngủ.

Nhan Phẩm Lan đi sát ngay sau, bưng một đĩa múi bưởi ngọt đã bóc xong. Bà ta lấy lòng nói với con trai: "Đây là bưởi cấp dưới mang từ Nam Dương đến, ngọt nước nhiều thịt, con nếm thử đi Duy Tất."

Tuy ở nhà nhưng Mạnh Duy Tất vẫn chú ý tư thế ngồi, anh ta ừm một tiếng, nằm uỵch xuống giường, nhắm mắt không nói tiếp nữa.

Nhan Phẩm Lan bị lạnh nhạt, đứng một hồi cũng cảm thấy oan ức, bà ta đặt đĩa bưởi xuống, ngồi sát xuống bên giường, "Con còn không chịu tha thứ cho mẹ sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!