Chương 13: (Vô Đề)

Chu Khải Thâm lớn hơn Triệu Tây Âm bảy tuổi. Tháng mười hai, cung hoàng đạo Ma Kết, nói đúng ra là tám tuổi tính cả tuổi mụ.

Thực ra Triệu Tây Âm không quá để ý, khi cô và Chu Khải Thâm xác định quan hệ, nói với Triệu Văn Xuân rất thản nhiên. Tuổi thơ của Triệu Tây Âm cha mẹ ly dị, những năm qua Triệu Văn Xuân vừa làm bố vừa làm mẹ, luôn cảm thấy thẹn với con gái.

Không bàn tới của cải vật chất của Chu Khải Thâm, khi Triệu Văn Xuân biết anh lớn hơn Triệu Tây Âm nhiều như vậy thì trong lòng không khỏi thầm nói thầm nghĩ.

Ông nói, đàn ông chín chắn một chút là rất tốt, bao dung và cảm thông càng chu đáo hơn. Cũng nói, người này giống với người từng trải, khó tránh khỏi từng trải ngàn buồm (1). Sau đó Chu Khải Thâm dụ dỗ hỏi được thái độ của bố vợ tương lai từ miệng Triệu Tây Âm, đêm đó không chậm trễ giây nào, không mời mà tới, chủ động nhận tội.

Bốn bình rượu Mao Đài (2) lâu năm, dưới ánh đèn ảm đạm, một già một trẻ ngồi cạnh nhau trò chuyện thật lâu.

Chu Khải Thâm không ẩn giấu tình sử, không khoe của cải, chỉ nói tiền tài sinh ra không có sẵn, chết đi không mang theo được. Anh không có hứng thú với tiền bạc, nhưng có tấm lòng son* nổi bật hơn mọi người.

(*) Thành ngữ của Trung Quốc chỉ một trái tim thuần khiết và tốt bụng.

Còn nói nếu chỉ gặp dịp vui đùa thì anh hoàn toàn sẽ không tới nhà gặp người lớn.

Anh vừa nói vừa rót đầy rượu Mao Đài cho Triệu Văn Xuân, hai chén cụng nhau, anh uống một hơi xuống cổ họng.

Chén rượu này thầy Triệu không đụng, duy trì tỉnh táo, cực kỳ thận trọng.

Chu Khải Thâm cởi áo khoác, bên trong mặc một cái áo lông cừu cổ lọ càng nổi bật thêm khí phách tuổi trẻ, đôi mắt không trốn không né, để ông nhìn kỹ. Qua tròn hai phút, Triệu Văn Xuân gỡ được một cái gai trong mắt, hỏi: "Ba mẹ trong nhà anh khỏe chứ?"

Chu Khải Thâm nói: "Con và ba con quan hệ bình thường, ông ấy sống ở Tây An, cũng sẽ không đưa tới Bắc Kinh sống cùng con. Ông ấy sinh con ra, con cũng sẽ phụng dưỡng ông ấy tới cuối đời. Còn mẹ con,..." Anh ngừng chốc lát, cúi thấp đầu, mới nói: "Lúc con năm tuổi, bà ấy rời nhà bỏ đi, đến nay không rõ tung tích."

Tốt xấu, là cái gì thì chính là cái đó, khiến Triệu Văn Xuân vô cùng bất ngờ.

"Chú đừng nhìn con như vậy, con thấy tội lỗi lắm." Chu Khải Thâm cười, mặt mày sạch sẽ, đối với bề trên mình yêu quý, vẻ mặt có thêm một phần hơi thở thiếu niên hiếm thấy.

Triệu Văn Xuân nở nụ cười, cười đến mức nhìn như lão hồ ly, Chu Khải Thâm không dám khinh thường.

Quả nhiên, một giây sau, bố vợ tương lai hỏi ngay: "Kể một nguyên nhân anh thích Âm Âm đi."

Chu Khải Thâm nghĩ rất lâu, nói: "Bởi vì con thích cô ấy, đây là nguyên nhân lớn nhất."

Bố vợ tương lai nhíu mày, "Nói một khuyết điểm của con bé coi."

Gừng càng già càng cay, trong nụ cười của Chu Khải Thâm có chút bất đắc dĩ, cuối cùng anh tiến lại gần, "Lúc ngủ cô ấy thích cướp chăn, cái này có tính không ạ?"

Triệu Văn Xuân trừng mắt khiếp sợ, nắm luôn được trọng điểm, "Anh, hai đứa…"

Chu Khải Thâm cứ thế "lỡ miệng" nói ra mức độ nông sâu trong mối quan hệ của họ.

Anh mở túi lấy ra một chồng giấy chứng nhận, đẩy qua bên ông, "Bất động sản và các loại tài sản danh nghĩa cá nhân của con ở Bắc Kinh, có cả sổ hộ khẩu, thẻ căn cước."

Thái độ Chu Khải Thâm chân thành, anh đã nghĩ chu đáo trước khi đến, chuẩn bị bàn giao tính mạng bản thân.

Triệu Văn Xuân im lặng hồi lâu, cuối cùng lắc đầu.

Đáy lòng Chu Khải Thâm chìm xuống.

Triệu Văn Xuân thở dài, bỗng nâng chén Mao Đài vẫn chưa uống lên, nói: "Tôi biết rõ rượu hôm nay là rượu cầu hôn."

Mắt phượng hẹp dài của Chu Khải Thâm nhướn lên, "Vậy chú có nể mặt không ạ?"

Triệu Văn Xuân uống một hơi cạn sạch, đặt cái chén rỗng xuống, cười nhạt tỏ vẻ yên lòng.

Chu Khải Thâm càng nghĩ càng sốt ruột, quay lại tầng 2 Pub, Cố Hòa Bình vừa thấy đã kêu lên, "Sắc mặt ông chủ Chu khó coi ghê nhỉ."

Ông chủ vẫn còn ở bên cạnh bàn, cười híp mắt, "Tiểu Triệu ở tầng dưới mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!