Nồi lẩu tối nay của Cố Hòa Bình coi như bỏ, thật là đáng giận, trước khi đi không quên nói xấu, "Đừng đến nhà anh? Cái nhà này mà cũng tính là nhà? Nhà người ta vợ con chăn gối đầm ấm, anh là một tên bị vợ bỏ, nơi này cùng lắm chỉ là một cái nhà trọ nhỏ vứt đi."
Nửa ngày sau Chu Khải Thâm cũng hồi phục, tim gan phổi không còn đau nữa. Cố Hòa Bình đã sớm lặn mất bóng.
Quay về kể lại chuyện này với lão Trình, lão Trình trở thành người nghe tấu hài, "Vì cậu chạy nhanh nên anh ấy mới không đánh được cậu, đâm đúng chỗ đau của anh ấy làm gì, cậu rảnh rỗi sinh nông nổi à. Vả lại hai người đã hơn ba mươi cả rồi, toàn làm cái trò trẻ con không."
――
Sáng sớm hôm sau, Triệu Văn Xuân mua đồ ăn về nhà đã thấy Triệu Tây Âm đứng trong phòng khách sửa soạn sẵn sàng mà giật cả mình, "Ái chà, cũng dậy sớm cơ đấy?"
Triệu Tây Âm soi gương buộc tóc đuôi ngựa, ngậm cái lược trong miệng, tay quấn dây chun liến thoắng. Một thân trang phục thể thao màu xanh nhạt càng tôn lên vẻ xinh đẹp trẻ trung của cô.
Triệu Văn Xuân đặt đồ ăn xuống, "Con ra ngoài à?"
"Con đi với Tiểu Lê để bàn giao một số việc."
Triệu Văn Xuân quay sang nhìn con gái, "Ừm, con định múa lại thật sao?"
Triệu Tây Âm dở khóc dở cười, "Không thì sao nữa ạ, ba nghĩ tối hôm qua con trêu cho vui thôi ư?"
Triệu Văn Xuân thật sự nghĩ vậy.
Ngày đó Triệu Tây Âm hỏi, nhiều năm cô không có công ăn việc làm ổn định, cô và Lê Nhiễm lăn qua lăn lại làm liều, kiếm được tiền liền đi du lịch tham quan, đi hơn nửa cái Trung Quốc, nào có con gái nhà ai tự do như thế. Nhưng Triệu Văn Xuân không để bụng vì ông biết, sau chuyện múa năm đó của con gái, cô đã sống khổ sở như thế nào.
Mặt ngoài nhẹ như mây gió, bên trong ngũ lao thất thương*, ngay cả tổn thương gân cốt tuy cô nói đã khỏi hẳn, nhưng thực sự rất đau. Sau hơn hai mươi năm, nhảy múa đã thành một phần của cuộc sống từ lâu. Năm đó ngã xuống có bao nhiêu đau đớn, nhận bao nhiêu bất công thì lòng càng nguội lạnh như tro tàn bấy nhiêu.
(*) Ngũ lao thất thương: ngũ lao chỉ sự thương tổn của ngũ tạng: tâm (tim), can (gan), tì (lách), phế (phổi), thận (cật). Thất thương chỉ sự thương tổn của ngũ tạng nói trên về hình (thân thể) và chí (ý chí), lo buồn suy nghĩ thương tâm cả tinh thần và thể xác.
Triệu Văn Xuân một thân thơ văn hoa mỹ, có thể ngợi ca mấy độ xuân thu, cũng có thể xuất khẩu thành thơ, từng câu từng chữ có thể hóa trăm sông. Nhưng ông không thể nói nổi một chữ để an ủi con gái "gãy đôi cánh".
Rất nhiều lần Triệu Tây Âm cười nói với ông, đã qua rồi, con không sao.
Ai mà tin chứ?
Nhưng lần này, Triệu Văn Xuân thật sự tin tưởng.
Triệu Tây Âm chỉnh lại tóc mái: "Ba cười gì thế?"
Nếp nhăn nơi khóe mắt Triệu Văn Xuân đều cong lên, rất phúc hậu.
Triệu Tây Âm xoay người, "Thầy Triệu có câu gì cần bảo ban không ạ?"
"Không vui thì cứ về nhà." Thầy Triệu dạy dỗ nói.
Triệu Tây Âm định đi tàu điện ngầm, vừa ra khỏi tiểu khu thì nghe thấy có người gọi tên mình. Cô nhìn xung quanh, trong phút chốc không tìm được vị trí chính xác. Mạnh Duy Tất hạ cửa sổ xe xuống, hơi quay qua, "Tây Âm."
Triệu Tây Âm sững sờ tại chỗ, như bị dây thừng buộc vào mắt cá chân, quên mất nên đi hay ở.
Hai người đứng cách nhau vài mét, đoạn đường liên tục có người xe qua lại, lúc này cô mới bừng tỉnh nhận ra khoảnh khắc này là sự thật. Mạnh Duy Tất xuống xe, cửa xe cũng không kịp đóng, chạy tới bên cô trong ánh nắng sớm.
Triệu Tây Âm yên lặng lùi về sau hai bước, lẳng lặng nhìn anh ta.
Mạnh Duy Tất đặc biệt mẫn cảm với vẻ mặt của cô, cười nói: "Sao vậy, tư thế chạy xấu quá hả, hay là để anh chạy lại lần nữa?"
Triệu Tây Âm bị chọc cười, cười hì hì trêu ghẹo: "Bây giờ anh là ông chủ lớn rồi, không dám sai khiến đâu. Anh đến đây làm việc à?"
Cô vô cùng tự nhiên, không nhìn ra chút xa cách và khó chịu nào, đối với anh ta như đối với Lê Nhiễm, Tiểu Thuận, hay bất cứ người bạn nào khác. Mạnh Duy Tất thu lại nụ cười nhưng vẫn khách khí điềm đạm, nói thẳng: "Anh đến tìm em."
"Hôm qua anh vừa nghe cô Đới nói chuyện buổi trưa hôm đó. Xin lỗi em, đã khiến em và bác gái phát sinh mâu thuẫn rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!