Chương 1: (Vô Đề)

Khi đến giữa hè, hơi nóng xuyên qua cửa sổ chui vào phòng, phòng ngủ bị nắng chiều rọi vào càng thêm oi bức khó chịu.

Triệu Văn Xuân mang đống quần áo đã xếp ngay ngắn đi ngang qua cửa, đi được vài bước lại quay trở về, ông ló đầu nhìn vào cảnh tượng hỗn loạn trong phòng, hàng mày càng nhíu chặt tạo thành nếp nhăn.

Vali ngã trái ngã phải mở to trên mặt đất, chai lọ vại bình phủ kín mặt bàn, dép lê vắt ngang ở mép giường mà đế giày của một chiếc còn lật ngửa lên.

"Trên đất lạnh, mang giày vào." Triệu Văn Xuân khom lưng nhặt giày, đặt ngay ngắn trước mặt Triệu Tây Âm, nhắc nhở: "Nhanh lên, Tiểu Lê đã ấn còi ô tô mấy lần rồi đấy."

Triệu Tây Âm cong eo tìm tới tìm lui trong ngăn kéo dưới cùng, đáp cho có lệ: "Sắp rồi sắp rồi."

Triệu Văn Xuân ngó trái ngó phải, nhưng thật ra mắt rất tinh. Ông rút cây mascara dưới quyển sách ra, "Có phải tìm cái này hay không?"

Triệu Tây Âm vừa thấy thì nhẹ nhàng thở ra, "Biết trốn ghê, con còn tưởng là mọc cánh bay mất rồi."

Triệu Văn Xuân chỉ biết lắc đầu đối với khuyết điểm mất trí nhớ của khuê nữ này, ông đi sang một bên dọn dẹp giúp cô, "Gấp gáp cuống cuồng vậy, không thể nghỉ ngơi một ngày rồi mới đi ra ngoài chơi sao?"

Phía Nam đổ mưa to, tàu cao tốc chậm mấy tiếng, ngày hôm qua đến trạm phía Tây của Bắc Kinh đã là rạng sáng. Thầy Triệu lái xe lại chậm, dù đường có thông thoáng cũng không vượt quá con số 50, về đến nhà đã sắp 3 giờ, vừa ngủ một lát thì lố giờ.

Năm ngoái Triệu Tây Âm ăn xong Tết Âm Lịch thì rời nhà, đi đến nơi xa xôi, cách hai ngày một lần mới gọi điện thoại cho thầy Triệu để báo bình an. Có khuê nữ nhà ai mà du lịch một hai năm ở bên ngoài không về thăm nhà chứ? Lão Triệu có chút oán thán trong lòng, giận Tiểu Triệu là con bé vừa nổi loạn vừa vô lương tâm. Nhưng lúc nhận được điện thoại của con gái, mấy lời trách móc lại nhịn xuống, thật lòng quan tâm cô, hận không thể nhắc đi nhắc lại mãi mấy việc ăn, mặc, ở.

"Không phải đi chơi." Triệu Tây Âm nghiêng đầu sang trái phải với chiếc gương, lại nhẹ nhàng chuốt lông mi mắt phải một chút mới vừa lòng, "Tham gia hôn lễ uống rượu mừng đó."

Triệu Văn Xuân đang giũ một chiếc áo măng tô, nghe vậy thì dừng động tác, "Bạn học à?"

Triệu Tây Âm vặn nắp, sau đó xách túi bước đi, "A, không phải, con không quen biết, con đi với Lê Nhiễm."

Triệu Văn Xuân nghe thấy thế thì mờ mịt, "Tiểu Lê muốn con đi chung?"

Triệu Tây Âm gật đầu, "Chú rể là người cậu ấy yêu đơn phương mười năm, chỉ dựa vào tính cách của cô ấy đã có thể đến để quậy phá, con dám không đi chung sao?"

Biểu cảm lơ mơ của thầy Triệu còn khá đáng yêu, Triệu Tây Âm thấy vậy thì cười, lúc đi ngang tủ lạnh còn lấy một cây kem, cô vẫy vẫy tay, "Đi nha ba."

Thời tiết nóng phỏng người, cây non lá xanh đều bị sóng nhiệt đè nén đến mức héo queo, hai bên đường trồng cây ngô đồng, lá cây cản trở hơn phân nửa ánh mặt trời chói chang, chỉ còn lại ánh sáng rực rỡ trên mặt đất. Cái tiểu khu này có tuổi rồi, đường hẹp lầu cũ, nhưng đi đến cuối đường quay đầu lại nhìn, cũ nhưng vẫn rất đẹp.

Polo trắng ngừng ở ven đường, Triệu Tây Âm lên xe.

Lê Nhiễm chờ đến mất kiên nhẫn, cô đỡ tay lái đang muốn mắng chửi thì bị nhét một cây kem Bắc Kinh vào miệng.

Triệu Tây Âm chắp tay trước ngực, nhận sai trước: "Tiểu Triệu tội đáng muôn chết, ngày mai mời bà chủ Lê ăn tiệc lớn."

Hàm răng bị lạnh của Lê Nhiễm sắp rơi ra rồi, cô nhe răng trợn mắt hít hà, tức giận giơ nắm đấm, "Ăn món đắt nhất."

Triệu Tây Âm nghiêng đầu cười, "Tâm trạng tốt rồi?"

Lê Nhiễm thay đổi sắc mặt, ủ rũ nói: "Tốt cái gì mà tốt, người tớ yêu hôm nay kết hôn."

Làm bộ làm tịch mà y như thật vậy, vừa nhìn thì giống người thất tình thật. Nhưng Triệu Tây Âm hiểu rõ, Lê Nhiễm trời sinh miệng lưỡi cực nhanh, mười năm yêu đơn phương chẳng qua là lời nói khoa trương, tuy từng nảy sinh tình cảm, nhưng chưa đến mức thật sự muốn làm ra chuyện gì khác người.

Đêm qua ngủ trễ thật, Triệu Tây Âm không nói nữa, cô ngửa đầu nhắm mắt.

Lê Nhiễm ngậm kem, lúc có lúc không hỏi hai vấn đề.

"Chịu về rồi à?"

"Còn đi nữa không?"

Triệu Tây Âm đáp hai tiếng, "Ừm."

"Ừm cái rắm." Lê Nhiễm bực mình vì cô chỉ đáp cho có lệ, "Đi hay không đi hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!