Chương 129: (Vô Đề)

Hôn lễ náo nhiệt đến tận nửa đêm, Úc Hàn Chi không thích ngủ ở bên ngoài, chờ đến khi bạn bè của họ kết thúc những trò chơi trong phòng tân hôn và mọi người cũng đã giải tán hết thì mới đưa Minh Yên về biệt thự Minh gia.

"Úc tổng, phía trước có người." Lâm Bình nhìn thấy Kỳ Bạch Ngạn đang đứng chặn trước xe, thấp giọng nói.

Úc Hàn Chi liếc mắt nhìn Minh Yên mệt đến nỗi ngủ thiếp đi trong lòng mình, anh nhẹ nhàng di chuyển đầu của cô gái nhỏ lên ghế xe, sau đó đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn Kỳ Bạch Ngạn không quản xa xôi chạy tới đây.

Kỳ Bạch Ngạn mặc một chiếc áo khoác màu đen đứng ở trong gió lạnh Nam Thành, không còn khí chất như ngày trước, bây giờ đã trở nên điềm tĩnh hơn rất nhiều.

"Có chuyện gì?" Úc Hàn Chi xuống xe, mở miệng nói một cách lạnh nhạt.

Sáng nay Kỳ Bạch Ngạn đã đến Nam Thành, ở bên ngoài khách sạn chờ đợi cả một ngày, toàn bộ khách sạn đều được kiểm soát vô cùng chặt chẽ, ra ra vào vào đều là người giàu có và quyền lực. Nghĩ đến việc Úc Hàn Chi cuối cùng cũng lấy được Minh Yên, còn giấc mộng mà bản thân kiên trì bao lâu nay sớm đã bị hiện thực phá vỡ thành nhiều mảnh, trong một khoảnh khắc, Kỳ Bạch Ngạn không biết là nên mừng cho Minh Yên hay nên buồn cho chính mình.

Dù là trong mơ hay là thực tại, anh ta đều chưa từng có được Minh Yên, mà trong hiện thực, Minh Yên cuối cùng cũng đã có một kết cục tốt đẹp.

Người đàn ông lấy một bao thuốc từ trong túi quần ra, bật lửa và châm một điếu thuốc với dáng vẻ đơn độc, nói: "Minh Yên không định xuống xe sao?"

"Cô ấy ngủ rồi." Người đàn ông thản nhiên nói: "Nếu như là lời chúc phúc thì tôi sẽ thay Minh Yên nhận."

Anh nói xong liền muốn lên xe.

"Úc Hàn Chi." Kỳ Bạch Ngạn lên tiếng gọi anh, anh ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông áo quần sang trọng, đẹp trai và cao quý hơn rất nhiều so với trước đây, khàn giọng nói: "Tôi đến tìm anh."

Úc Hàn Chi hơi dừng lại, anh nheo đôi mắt phượng và không nói lời nào.

"Chăm sóc Minh Yên cho thật tốt, đừng để xảy ra những chuyện không vui, nếu như anh đối xử tệ với Minh Yên, tôi sẽ trở về đưa cô ấy đi bất cứ lúc nào." Kỳ Bạch Ngạn cầm điếu thuốc trong tay, nói ra từng câu từng chữ với giọng điệu đe dọa.

Ngày đại hôn lại bị người khác uy hiếp, hơn nữa nói như thế cũng rất khó nghe, sắc mặt của Úc Hàn Chi lập tức trở nên lạnh lẽo hơn mấy phần.

"Anh sẽ không có được cơ hội này đâu."

Anh quay người bước lên xe và ra lệnh cho Lâm Bình lái xe về biệt thự.

Kỳ Bạch Ngạn nhìn chiếc xe biến mất trong màn đêm, anh ta đứng ở bên đường hút xong một điếu thuốc, ngắm nhìn đêm khuya ở Nam Thành, trầm mặc cười: "Minh Yên, tân hôn vui vẻ."

Bọn họ rồi sẽ có cuộc sống mới, bây giờ nhìn cô hạnh phúc như vậy, anh ta cũng yên tâm rồi.

Buổi tối Minh Yên có uống rượu vang, khi trở về biệt thự thì trời đã khuya rồi, Úc Hàn Chi ngửi thấy mùi hương rượu vang nhàn nhạt trên người cô gái nhỏ. Thấy cô mệt đến nỗi không mở mắt nổi nên anh không nỡ gọi cô dậy, cứ thế ôm cô lên lầu, giúp cô tẩy trang và thay đồ ngủ.

Minh Yên ngủ rất ngon, Úc Hàn Chi lại không ngủ được, nghĩ tới những lời nói khó hiểu mà Kỳ Bạch Ngạn nói, không nhịn được mà cau mày, cái gì gọi là đừng để xảy ra những chuyện không vui?

"Tại sao anh vẫn chưa ngủ?" Minh Yên mơ màng kéo lấy người đàn ông nằm ở bên cạnh, dụi mắt nói.

"Ừ." Anh hôn cô một cái, khàn giọng đáp, sau đó quay người qua, ép cô dưới người mình rồi tùy tiện hôn lên môi cô.

Đêm đông lạnh lẽo, rõ ràng là trong phòng ấm áp như mùa xuân, nhưng Úc Hàn Chi lại rơi vào một giấc mơ trùng trùng điệp điệp, lạnh đến mức toàn thân đều run rẩy.

Anh mơ thấy bản thân một lần nữa quay trở về thời thơ ấu, nhìn thấy ông ngoại và bố mẹ đã mất nhiều năm nay, thấy Thẩm Trạch mỗi ngày đều có khách quý đến thăm, vô cùng náo nhiệt, sau đó lại nhìn thấy mình đang đi du xuân, chuyến đi làm thay đổi vận mệnh của anh.

Đừng đi!

Anh liều mình nói bản thân đừng đi, nhưng thiếu niên Úc Hàn Chi rất thích đi chuyến du xuân vào năm 12 tuổi đó, để rồi bị bắt cóc và đưa đến một căn hầm dưới lòng đất, ở đây anh gặp được Minh Yên 7 tuổi.

Cô gái nhỏ trong thời thơ ấu ấy mặc một chiếc váy công chúa màu hồng, vừa xinh đẹp lại vừa kiêu ngạo. Anh rất muốn ôm lấy tiểu Minh Yên, vừa đưa tay ra thì lại đẩy cô đi.

Cô bé Minh Yên 7 tuổi khóc thút thít chạy đi, những câu chuyện phía sau của cơn ác mộng vẫn như thế, anh trở về Thẩm Trạch, trải qua cảm giác đau khổ khi người thân rời khỏi thế giới này, bắt đầu 15 năm phiêu bạt ở nơi đất khách quê người.

Những hình ảnh trong giấc mơ giống như cưỡi ngựa xem hoa, thay đổi rất nhanh, 15 năm cuộc đời chỉ như trong nháy mắt, thiếu niên ngày trước đã lớn lên và trở thành một kẻ báo thù với con tim lạnh lùng tàn khốc, quay về Nam Thành đòi lời giải thích cho chuyện năm đó.

Anh đi theo Úc Vân Đình tới tham dự bữa tiệc 22 tuổi của Minh Yên, ở trong căn phòng chờ gặp lại cô gái nhỏ một lần nữa, nhưng mọi chuyện đột ngột thay đổi, Minh Yên không đến mà người xuất hiện lại là Hoa Tư.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!