Chương 3: (Vô Đề)

7

Ta vui vẻ dùng bữa tối.

Khi trời vừa sẩm tối, Triệu Lang đến.

Chuyện này …

Ta còn tưởng rằng, ít nhất hắn cũng nhẫn nhịn được đến ngày mai để về nhà mẹ đẻ.

Nhưng, đã đến rồi, thì không thể để hắn đi được nữa.

Ta giả vờ kinh ngạc, đón hắn vào phòng:

"Vương gia, ngài đến rồi sao?"

Hắn muốn nói rồi lại thôi.

Nhưng trời quá tối, ta không nhìn rõ.

Còn ta, một tân nương chưa động phòng, gặp tân lang chỉ có thể e thẹn hỏi:

"Vương gia mệt không? Có cần đun nước tắm rửa không?"

Ta còn chẳng cần hỏi liệu hắn có ngủ lại đây không.

Đã đến rồi, đúng không?

Xem ra Triệu Lang cũng không định từ chối.

Hắn quả thực yêu thương biểu muội của mình, chỉ nghe một chút về thần y đã hạ mình đến phòng ta.

Phải biết rằng trong cốt truyện gốc, mãi đến một tháng sau, khi có chuyện triều chính cần cầu cạnh nhạc phụ, hắn mới miễn cưỡng đến tìm vương phi.

Cũng chỉ ở lại có một đêm.

Sau đó, hắn hoặc là đi bên Tần Nhược, hoặc là tự mình qua đêm ở thư phòng.

Dù có ghé qua phòng vương phi một lần, thì cũng sớm gây chuyện với Tần Nhược mà cãi vã không thôi.

Ta tuyệt đối không để bản thân rơi vào tình cảnh như vậy.

Mặc kệ hắn với Tần Nhược thế nào, những gì thuộc về vương phi, ta nhất định phải có.

Bây giờ, có một bậc thang tuyệt vời như vậy, ta quyết không bỏ lỡ.

Vì vậy, đêm ấy, ta và Triệu Lang đã thành công động phòng.

8

Trên xe ngựa trở về Thẩm gia, cuối cùng Triệu Lang cũng hỏi đến chuyện thần y.

Ta nghe được ý tứ của hắn, liền nhẹ nhàng đáp:

"Đỗ Quan thần y trước đây từng nợ phụ thân ta một ân tình. Hôm nay trở về nhà mẹ đẻ, ta sẽ tấu trình với phụ thân, mời Đỗ thần y đến vương phủ một chuyến."

Ta ngừng lại một chút, rồi giả vờ có chút ủy khuất:

"Có Đỗ thần y ra tay, biểu muội nhất định sẽ khỏi bệnh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!