Chương 10: (Vô Đề)

24

Đã lâu rồi ta không thấy Tần Nhược mất bình tĩnh như vậy. Vừa bước vào gặp ta, nàng đã bắt đầu khóc lóc:

"Ta thật sự không hiểu."

"Tại sao tỷ lúc nào cũng giữ cái vẻ rộng lượng này?"

"Ta đã cướp đi phu quân của tỷ ngay đêm tân hôn, vậy mà tỷ không tức giận."

"Ta đã bao lần gọi biểu ca rời khỏi phòng tỷ, mà tỷ cũng chẳng hề bực mình."

"Tỷ chữa lành bệnh cho ta, rồi ta vào vương phủ, tỷ không hề lo lắng chút nào, sau này còn vì ta mà xin phong làm phi."

"Ta từng nghĩ, là vì tỷ có con, nên mới có khí thế như vậy."

"Nhưng bây giờ người khác cũng sắp có hoàng tử rồi, thậm chí còn nhiều hơn cả tỷ, mà tỷ vẫn không hề lo lắng, vẫn rộng lượng đẩy hoàng thượng đến bên cạnh nàng ấy!"

"Tỷ rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?"

"Chẳng lẽ không nên tranh, không nên giành hay sao?"

"Ta không hiểu, thật sự không hiểu."

Nàng nói một hơi dài, sau đó nhìn ta bằng ánh mắt căm hận.

Nhưng dù nàng rất tức giận, khóe mắt vẫn rơi vài giọt lệ.

Ta thở dài.

Thu lại nụ cười.

Ta luôn giữ nụ cười ôn hòa trên môi suốt bao năm.

Nhưng không phải vì ta thích cười.

Chỉ là nụ cười có thể che giấu cảm xúc trong lòng.

"Muội đã đến chỗ Lâm tài nhân," ta nhìn nàng với ánh mắt không tán thành.

Trước kia, ta từng nghĩ sẽ dựa vào Bạch Nguyệt Quang để đấu với nữ chính.

Nhưng sau này, Tần Nhược đã thay đổi rất nhiều.

Tính cách của nàng đã mềm mại hơn, cố gắng trở nên rộng lượng.

Vì thường xuyên đến thăm ta, đôi lúc nàng còn chia sẻ với ta những điều trong lòng.

Chúng ta đều là phụ nữ, ta không muốn nhìn thấy nàng vì tranh sủng mà trở nên méo mó.

Đôi khi ta khuyên bảo nàng đôi chút, dù không phải bạn bè, cũng không còn là kẻ thù.

Giống như bây giờ, nàng dường như đang tức giận với ta, nhưng cũng lo lắng cho ta.

Ta từng nghĩ nàng đã hiểu rõ mọi chuyện, như ta.

Hóa ra nàng vẫn còn mơ hồ, chưa tỉnh ngộ.

Dưới ánh nhìn bình thản của ta, Tần Nhược dần bình tĩnh lại, nhưng sự bối rối đã lộ rõ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!