Chương 9: (Vô Đề)

Tôi nghe có ai đó đang gọi tên mình, đồng thời dập mạnh tay lên vai tôi. Tôi định thần lại, thoát khỏi những ảo giác mới phát hiện ra mình đang ôm một gốc cây liễu xù xì và đang gặm vỏ cây, những dòng nước mắt hạnh phúc vẫn còn đang ròng ròng trên má.

Phương Bích Ngọc đang kinh ngạc đứng nhìn tôi:

- Cậu mất trí rồi phải không?

Xấu hổ đến chết được! Tôi vội vàng chống chế:

- Tôi cố ý làm thế để đùa chị, làm cho chị cười thôi mà!

- Đùa kiểu ấy làm tôi suýt đứng tim, tưởng cậu nhận được mấy đồng đã vui quá hóa điên!

- Nghe chị nói kìa, Mã Thành Công tôi có nhận thêm nhiều nữa cũng chẳng thể hiện quá mức như thế đâu.

- Được rồi, được rồi! Chúng ta cùng về nhà chứ?

- Tôi đứng đây là để chờ chị đấy!

- Đi thôi!

Tôi đá mạnh vào mấy viên đá nằm trên đường, cùng cô ấy đi thẳng.

- Chị Bích Ngọc, mỗi ngày chị được bao nhiêu?

- Một đồng hai hào năm xu. Còn cậu?

- Một đồng ba hào năm xu.

- Cậu khiêng bông, công việc nặng hơn tôi nhiều.

- Kiếm tiền nhiều không cần bỏ sức, bỏ sức nhiều không kiếm được tiền!

- Cậu có biết là con em cán bộ như Tôn Hồng Hoa nhận được bao nhiêu không?

- Không biết.

- Một đồng ba hào!

- Vẫn nhiều hơn chị. Chị là người có tay nghề cao nhất, đúng không?

- Chuyện ấy thì có ăn nhằm gì.

Chúng tôi nhàn nhã rảo bước. Thực ra thì tâm trí tôi chẳng nhàn nhã tí nào, thứ nhất là dư vị ngọt ngào của những ảo cảnh vừa rồi chưa hoàn toàn bị đẩy ra khỏi suy nghĩ, một nửa con người tôi vẫn còn chìm trong men say của hạnh phúc, nói cách khác, tâm trí tôi vẫn còn phiêu diêu trên tận chín tầng mây, nhưng chân tôi thì đang đạp trên mặt đất. Cảm giác hạnh phúc giống như một con chó điên đang đuổi theo tôi mà sủa khiến tôi không thể rứt bỏ cái hình bóng Bà Sơn Hổ do mình tưởng tượng ra để mà nói chuyện một cách thực sự cầu thị với Phương Bích Ngọc. Bà Sơn Hổ lại vừa giống như những tia ráng chiều ở phía chân trời từ từ lụi tàn, cuối cùng chỉ còn lại một đốm sáng màu hồng tồn tại trong ý thức của tôi. Ở một phương diện khác, trong túi áo phía trước bụng tôi lúc này là những đồng nhân dân tệ mà tôi kiếm được trong ba tháng lao động, tôi đang cảm nhận sự tồn tại một cách mãnh liệt của chúng, cảm nhận được áp lực nặng nề của chúng lên lục phủ ngũ tạng, thậm chí lên cả hệ thần kinh của mình. Những đồng bạc này làm cho tinh thần của tôi nặng nề nhưng cơ thể tôi lại nhẹ tênh. Với hai góc độ vừa kể trên đã chứng minh được rằng, trong giai đoạn đồng hành đầu tiên giữa tôi và Phương Bích Ngọc, tôi là một kẻ nhị nguyên luận luôn tồn tại sự phân liệt giữa tinh thần và nhục thể.

Ráng chiều đã nhuộm hồng bầu trời theo những bước chân của chúng tôi. Bà Sơn Hổ đã dung nhập vào ráng chiều, thoát ly hoàn toàn khỏi những ảo tưởng quan hệ vợ chồng với tôi. Những người nông dân từ dưới ruộng lên đang lê những bước chân nặng trình trịch trên con đường đất đỏ. Mặt ai cũng phủ một lớp bụi dày. Khi tôi và Phương Bích Ngọc kề vai họ rảo bước qua, tôi có cảm giác ai cũng nhìn chúng tôi với cặp mắt thù địch. Một cách vô thức, tôi cho tay vào túi áo ép những đồng nhân dân tệ xuống.

Chúng vẫn nằm an toàn trong túi áo. Cả cánh đồng hầu như trọc lóc, chỉ còn một vài khoảnh cây bông vẫn chưa kịp nhổ đi. Hai bên đường thi thoảng mới có vài cây cao là còn giữ được những tán lá màu xanh ẩn tàng đầy yêu khí thần bí, bởi trong khi hầu hết các loài cây đều đã trút lá thì duy nhất chỉ còn chúng có lá xanh. Lần về ấy, để lại ấn tượng sâu nhất và khó phai mờ nhất trong tôi là một gã đàn ông có khi nặng đến trên trăm ký lô đang điều khiển một chiếc xe cọc cạch nhỏ với đầu máy dầu mười hai sức ngựa. Cả đang ngồi trên buồng lái trông như một núi thịt, trên những chiếc cọc sắt ở phía sau thùng xe có cắm tám lá cờ đỏ to tướng, trông vừa kỳ quái vừa thần bí. Gã lái xe này chính là bạn học thời tiểu học với tôi. Chiếc xe đang gầm rú, khói đen bay cuồn cuộn, cờ đỏ phất phới, trông sao mà bi tráng! Tôi và Phương Bích Ngọc vẫy tay chào nhưng gã chẳng thèm quan tâm, gương mặt trang trọng phóng vụt qua mắt chúng tôi.

Tôi và Phương Bích Ngọc nhìn nhau cười, bỗng nhiên cả hai đều cảm thấy tinh thần hưng phấn. Như có một luồng điện nối kết, chúng tôi không hẹn mà hô to lên:

- Đuổi theo!

Người đi đường sợ sệt nhìn chiếc xe như thể nó chất đầy lửa, vội vàng tránh sang hai bên đường, có người quýnh quáng vấp ngã dúi dụi. Một con lừa hoảng kinh kéo cả chiếc xe sau đuôi nhảy ào xuống mương nước bên đường, người đàn ông đánh xe văng ra mấy câu chửi, không hiểu là ông ta đang chửi con lừa hay chửi chiếc xe quái quỷ. Hình ảnh này cứ hiện đi hiện lại trong tâm trí tôi như những đoạn phim:

một chiếc xe cọc cạch quái quỷ như điên dại chạy phía trước, hai thanh niên một nam một nữ ngốc nghếch đuổi phía sau.

- Đuổi theo! Đuổi theo! Đuổi theo!... Kịp rồi!

Gã mập dừng xe, nhảy xuống, hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!