Chương 31: Về thầy nuôi a

Truyện có tất cả 32 chap, còn một chap nữa là kết.....

A Minh chỉ dùng một phần mười sức lực khi ném, hắn không chủ ý làm hại A Nhạn, chỉ là khi xưa nghe già làng nói người bị rơi từ trên cao xuống sẽ không có khả năng yểm bùa nữa. A Minh chọn ngọn núi thoai thoải nhiều dây leo mọc chằng chịt để tránh A Nhạn bị thương tổn. Một phần do hắn còn giận Nhạn, một phần biết Nhạn có đủ khả năng mò về sau khi tỉnh nên xong việc hắn bỏ đi tìm A Đỏ luôn.

A Đỏ có đôi môi đỏ như mận chín, hàng lông mi dài cong vun vút, chỉ chớp một cái cũng đủ khiến trái tim hắn loạn lạc. A Minh hồi hộp nín thở tiến tới đan năm ngón tay mình qua năm ngón tay A Đỏ, cứ chắc mẩm hai người sẽ tay đan tay đi tới cuối đời, ai ngờ A Đỏ giật bắn mình đẩy hắn ra xa.

-"A Nhạn đâu?"

-"A Nhạn bỏ bùa ngươi nên bị ta ném đi rồi!"

A Đỏ sốc, hắn nổi cáu đấm thẳng vào mặt A Minh. Mặt A Minh nóng bừng, không phải hắn không có khả năng tránh, chỉ là, hắn đau đến mức không buồn tránh. Vừa rồi là A Đỏ đánh hắn, A Đỏ nỡ lòng nào đánh hắn? Hắn chỉ hắt hơi sổ mũi một chút thôi A Đỏ đã cuống cuồng cả lên, gửi một đống icon khóc lóc thương xót, A Đỏ nhắn tin với hắn ngọt ngào bao nhiêu thì A Đỏ đứng trước mặt hắn tàn khốc bấy nhiêu.

Tim gan A Minh u uất, tự ái trỗi dậy, hắn gào lên đầy thống khổ.

-"Rốt cuộc giữa chúng ta là ai sai? Là ai nhắn tin níu kéo người kia? Là ai gửi hình ảnh sẹc xi mồi chài đối phương? Là ai nói yêu đến đời đời kiếp kiếp không rời? Hả? Là ai? Rốt cuộc là ai?"

-"Là A Cường."

A Đỏ chỉ bỏ lại câu đó rồi vội lao đi tìm A Nhạn. A Minh ngồi bần thần một chỗ lục lọi lại đống tin nhắn trong điện thoại. Là A Cường? Thực sự là A Cường? Ngày nào nhắn tin với hắn A Đỏ cũng khen A Cường phong độ thế này, chính trực thế kia, hoá ra không phải A Đỏ khen, mà là A Cường đang tự khen chính mình? Từ đầu đến cuối là A Cường nhắn tin với hắn, từ đầu đến cuối là A Đỏ thích A Nhạn, thích thực sự chứ không phải do bùa ngải gì cả.

-"Nồng... Minh... Nặc... Nặc... Minh... Nồng..."

Có người gọi hắn, tiếng gió rú rít cùng tiếng khóc thút thít nghe sao rùng rợn? Nồng Minh Nặc run rẩy ngó nghiêng xung quanh, bên trái không có người, bên phải cũng không, nhưng bên trên có. Một bóng ma trắng thoắt ẩn thoắt hiện gọi tên hắn, đòi hắn trả mạng. Là A Nhạn, không lẽ ban nãy dốc núi trơn quá nên A Nhạn đã lăn xuống chết ngỏm rồi? Là hắn hại A Nhạn nên mới bị trả thù. Là A Nhạn đang bay trên đầu hắn, hắn chạy tới đâu A Nhạn bay tới đấy.

A Minh khóc lóc thảm thiết, luôn miệng cầu xin nhưng A Nhạn không tha. Nhạn phi xuống dưới, mắt trợn trừng trừng, thả vải trắng quấn quanh cổ hắn, móng tay sắc như kiếm mò mẫn trên gương mặt hắn, hàm răng nanh nhe ra chuẩn bị ăn tươi nuốt sống hắn.

A Minh gạt mồ hôi trên trán, cố gắng bình tĩnh để tính cách đối phó với ma. Hắn lấy hết can đảm giơ hai tay thật cao rồi giả tiếng chó sói rú lên đầy oai hùng. Hết một hơi dài, hắn chợt thấy người mình nhẹ bẫng. Hắn cứ ngỡ mình bị ăn thịt rồi nên mới hoá thành ma bay bổng nhẹ nhàng như vậy, cơ mà không phải, người hắn nhẹ, chỉ đơn giản là vì quần hắn ướt.

Hắn, Nồng Minh Nặc, chàng trai anh tuấn bậc nhất của bản Lan Hồ Điệp, vừa... tè dầm. Nỗi nhục lớn dần đều đẩy lùi cả nỗi sợ ma. Mùi nước tiểu khai nồng phần nào khiến tinh thần hắn thêm tỉnh táo, hắn gầm lên như một con hổ thực thụ, mạnh mẽ đưa tay xé tan tấm vải trắng đang quấn quanh cổ mình rồi uất hận giơ nắm đấm về phía con ma. Con ma tránh được hắn, nhanh như chớp leo lên cây lủi mất. Lúc bấy giờ hắn mới ngộ ra vừa rồi là ma bám cành cây, chuyển từ cành cây này sang cành cây kia để hù doạ hắn. Con ma này thực sự không biết bay, hay nói cách khác, nó là con ma hủi!

-"Cù Băng Nhạn, để ta bắt được ngươi thì ta giết không tha!"

A Minh tức nghẹn, A Nhạn vừa nhảy qua các nhánh cây vừa cười khúc khích. Từ ngày luyện võ với ông nội A Đỏ, các giác quan của Nhạn đều trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều, từ lúc A Minh bước vào bếp A Nhạn đã biết rồi. A Nhạn chỉ không ngờ là A Minh thích A Đỏ, A Nhạn đành giả ngất chút cho vui, lúc A Minh ném Nhạn xuống núi Nhạn cũng làm bộ lăn mấy vòng cho A Minh tin rồi đợi A Minh đi khuất thì trở mình nhổm dậy bám theo sau hù chơi.

Ban đầu A Nhạn tính vờn A Minh đến sáng, nhưng tại người hắn ướt nhẹp hôi hám nên A Nhạn chán, bỏ đi tìm A Đỏ. A Nhạn dùng hết tốc lực chạy lên núi, dù sao Nhạn cũng hơn Đỏ ở chỗ biết đường tắt nên vẫn tới trước. Nhạn nhớ đợt Nhạn bị người của Ánh bắt đi, Đỏ tới không cứu được Nhạn nên đã rất chạnh lòng, vì vậy lần này Nhạn cố ý nằm im một chỗ, tạo cơ hội cho Đỏ thể hiện thần thái anh hùng. Đợi Đỏ đi tới, Nhạn mới nức nở nghẹn ngào.

-"A Đỏ! A Đỏ tới rồi a, ta sợ quá a! Thật may A Đỏ tới kịp a, nếu không chỉ e ta đã bị thú rừng chén sống rồi a."

Dứt lời, Nhạn làm ra vẻ yếu ớt lịm mất. Nhạn chờ mãi mà chẳng thấy Đỏ cõng Nhạn về bản, ngược lại giữa núi rừng hoang vắng, hắn đường hoàng ôm Nhạn lên, đặt Nhạn nằm trong lòng rồi cúi xuống cắn môi Nhạn.

-"A Nhạn đừng sợ, ta sẽ thay thú rừng chén sống A Nhạn a."

A Đỏ cắn A Nhạn mạnh hơn, A Đỏ nghi ngờ rồi a? A Nhạn không tin, A Nhạn diễn giỏi thế cơ mà? Đã thế A Nhạn sẽ giả bộ đến cùng, nhất định không nhúc nhích, đến lúc đó xem A Đỏ còn cứng được không? Có mà lại khóc lóc van xin A Nhạn tỉnh lại a! A Nhạn nghĩ vậy nên ngoan cường không mở mắt, A Đỏ cũng chả có gì khẩn trương cả, chỉ là bàn tay xấu xa lách qua lớp áo len dày, nghịch ngợm đưa nơi đầy đặn nào đó ra khỏi, dùng cánh môi phủ lên đoá hoa diễm lệ.

Toàn thân A Nhạn run rẩy, miệng chửi thầm A Đỏ khốn khiếp. Hắn lấy cớ thầy đã đồng ý gả Nhạn cho hắn để bắt nạt Nhạn a. Nhạn tức tím tái mặt mày, bất thình lình xông dậy đạp A Đỏ ngã ngửa.

-"Ta thua rồi a. Nhà ngươi là đồ đểu cáng a!"

Nhạn mắng rồi ngượng ngập khoác lại áo, hai má đỏ phừng phừng chạy xuống núi, để lại Đỏ ngồi một mình cười vang núi rừng. A Nhạn nhận thua nhìn đáng yêu quá a! Cơ mà khổ cho A Đỏ chỉ vui được chốc lát, cả một kỳ đầu tiên của năm ba hắn bị A Nhạn giận không cho chạm. Hắn tốn bao công sức nhờ Vũ thì Vũ tốn ngần ấy công sức nhờ Như khuyên giải, ngặt nỗi, lực bất tòng tâm.

A Nhạn vẻ bề ngoài kêu ghét A Đỏ, nhưng thực tình A Nhạn cũng như bao cô nương khác thôi, sắp đến ngày cưới nên có chút hồi hộp, cũng bận rộn nữa. Con gái thành phố sinh viên năm ba như Duyên, Như, Ánh không học thì tối tối ngả nghiêng cày phim cày truyện hoặc buôn dưa với người yêu, còn con gái bản làng như Nhạn, lấy chồng tuổi này là muộn lắm rồi.

Một ngày của Nhạn bắt đầu từ năm giờ sáng ra công viên chạy bộ, bảy giờ về đi học trên lớp, chiều lại lên thư viện tìm sách đọc thêm. Nhờ tìm tòi chăm chỉ, giờ Nhạn đã có thể đấu mạch điện ngon ơ rồi, còn thiết kế được cả tấm thu năng lượng mặt trời mini để chạy đèn led nhỏ xinh. Riêng buổi tối Nhạn nghỉ học, dành thời gian tự tay may váy cưới.

Tết năm đó Như, Duyên về bản Nhạn tiếp nước cho nhà cô dâu. Ánh cũng lên cùng, tháng mười âm vừa rồi Ánh bị thằng người yêu bạo hành, khó khăn lắm mới trốn được vào nhà vệ sinh. Trong lúc nguy kịch nhất, Ánh bấm số của Nhạn, suy cho cùng, không còn ai để gọi ngoài Nhạn. Nếu Nhạn không tới, có lẽ ngày hôm sau Ánh đã được lên báo với một tiêu đề rùng rợn nào đó, nhưng thật may, Nhạn đã tới. Cứ thế đạp cửa xông vào dần cho thằng người yêu Ánh một trận thừa sống thiếu chết.

Lúc nép sau lưng Nhạn, tim Ánh thấy ấm áp biết bao. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có người bạn nào tốt với Ánh như vậy, chưa từng có ai bất chấp xông vào nguy hiểm cứu Ánh, kể cả người yêu cũ, anh Sáng.

-"A Nhạn, chúc A Nhạn hạnh phúc. Nếu anh Vương phản bội Nhạn thì cũng đừng lo, tui sẽ cùng Nhạn đi đến cuối cuộc đời."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!