Môi A Đỏ cứ miết lấy môi Nhạn, mềm mềm, ngọt ngọt, ngọt hơn tất cả những loại trái rừng Nhạn từng được ăn, ngọt lìm lịm lại hơi thanh thanh. Người ta hay cảnh báo cẩn thận dân miền núi có bùa cơ mà dân thành phố cũng kém cạnh gì đâu? A Đỏ bỏ cái thứ bùa khỉ gì mà khiến A Nhạn bị u mê lú lẫn luôn a.
-"Ta... ta... đập chết nhà ngươi."
Nhạn mắng, nhưng giọng điệu lại chẳng giống người đang mắng, nhỏ nhẹ yếu ớt y hệt cô nương nhỏ nũng nịu người yêu. Đỏ hư hỗn thêm một cơ số lần rồi cố ý đưa má ra mời Nhạn xử, hai cái má đỏ rực, Nhạn giơ tay lên rồi nhưng xót chẳng giáng xuống được. Giận mình, giận Đỏ, bất chợt Nhạn khóc rấm rứt.
-"Mất hết rồi, thế là mất hết sạch sành sanh rồi, từ cái nắm tay đầu tiên cũng mất cho ngươi rồi, trai bản ai mà thèm ta nữa chứ? Ai mà thèm mang lợn sang nhà ta a? Rồi ta ế chồng đó a..."
-"Đừng lo, A Đỏ đem lợn cho nương, muốn bao nhiêu con có ngần đó."
Đỏ sốt ruột, vừa đưa tay lau nước mắt cho Nhạn vừa ngọt giọng dỗ dành.
-"Muốn một ngàn con... không... một vạn con, ngươi có khối a."
Nhạn chu môi đòi hỏi, cho chừa A Đỏ cái tật bốc phét, không ngờ A Đỏ còn chém gió kinh hơn nữa.
-"Một tỷ con cũng được, lợn thôi mà, làm gì mà căng?"
-"Cả trâu bò nữa a, ta là con gái trưởng bản mà, cao giá lắm a."
-"Được, nương yên tâm, cao đến mấy A Đỏ cũng lo được."
Đỏ hứa, Nhạn nãy giờ chỉ lo Nhạn ế, ê mặt trưởng bản Cù La Quả, ê mặt anh rể Cù La Chim, ê mặt nương, ê mặt A Tuyết, ê mặt cả mấy đứa cháu của Nhạn nên giờ có người đảm bảo tự dưng nhẹ lòng khủng khiếp.
Cái con Lò Thị Vôi đó a, kém xinh hơn Nhạn nhưng không đi học đại học nên lấy chồng rồi, lấy trai dưới phố huyện, hôm dạm ngõ được hẳn mười trâu mười bò mười lợn a, cả bản ai cũng ngưỡng mộ. Nghe tin Nhạn vừa mừng cho nó lại vừa áp lực, chỉ sợ sau này Nhạn không được như thế thì dân bản người ta cười chê. Thật may gặp được A Đỏ người tốt, A Đỏ hào phòng quá a!
-"A Đỏ nói lời phải giữ lời a, móc tay hứa a."
A Nhạn ra điều kiện, A Đỏ khí khái đồng ý. Nhạn nhoẻn miệng cười vui vẻ, Đỏ bần thần ngắm Nhạn, nắm tay kéo Nhạn rủ đi ăn. A Nhạn ngồi siêu xe của A Đỏ quen rồi, chẳng bị chóng mặt gì nữa, miệng còn ca hát vui vẻ ghê lắm.
"Hỡi người thương anh đừng nhòm em nha,
Muốn rước em xin đến nhà A Đỏ,
A Đỏ sẽ cho anh trâu, cho anh lợn, cho anh bò,
Để thầy nương chúng mình làm cỗ..."
Chiếc xe thể thao đột ngột phanh gấp, A Đỏ quay sang nhìn A Nhạn chằm chằm, mặt tím đen tím xanh, hầm hầm tức giận.
-"Cái gì? Bố cho chúng mày lợn để làm cỗ?"
-"A Đỏ hứa rồi a, còn móc tay rồi a."
A Nhạn ngây thơ đáp, A Đỏ nổi khùng phóng xe tít mít, Nhạn tuy không say nhưng mắt rơm rớm, tại Nhạn sợ A Đỏ nuốt lời a. Xe dừng ở trước một quán nhậu có biển to bự "Black Tiger Restaurant", Đỏ hầm hầm vứt chìa khoá cho đàn em, Nhạn lẽo đẽo đằng sau nhì nhèo hỏi chuyện mấy con lợn.
Thằng Cường trông thấy cảnh ấy chợt hiểu ra vì sao bữa nay đại ca đi giao hàng về lại không ra quán phè phỡn mà phóng về nhà trước. Dưới cái trừng mắt của nó, cả bang Cọp Đen đang hò dô đú đởn ngay lập tức im thin thít, lầm lũi đứng lên xếp ngay ngắn thành hai hàng khom lưng chào đón đại ca.
-"Dạ, chuẩn bị mấy em ạ?"
Thằng Cường khép nép hỏi, Vương đại ca không nói không rằng bước lên lầu. Nó ngơ mất mấy giây, xong đoán chắc như cũ nên lệnh cho bọn kia tiếp tục ăn còn tự mình đi căn dặn. Chỉ một loáng sau, đã có năm em chân dài cùng nhau bê một mâm cua lên phục vụ. A Nhạn há hốc, không phải vì các em trắng trẻo bụ bẫm, mà bởi Nhạn chưa bao giờ nhìn thấy con cua cỡ bự như vậy.
Cua khổng lồ, mấy em chân yếu tay mềm ghè mãi không xong, chị Nhạn ngứa mắt lao vào vặn rắc một cái đứt liền. Chị tốt bụng đưa mỗi đứa một cái càng, chị bóc chị ăn, còn các em bóc hầu anh Vương.
Ngặt nỗi, anh Vương anh chỉ thấy miếng thịt cua trên tay chị Nhạn ngon. Còn những miếng khác, từ những bàn tay khác, không hiểu sao bữa nay anh không có khẩu vị. Anh khẽ xua tay, các em biết ý lui hết, rồi anh gõ xuống mặt bàn ba phát, lập tức có người lên dọn dẹp, bày ra một mâm mới, thay con cua khác.
Từ đầu đến cuối điệu bộ lười biếng chả nói câu nào của Đỏ khiến Nhạn trố mắt, Nhạn chưa từng nghĩ Đỏ có bản lĩnh đến vậy, chỉ nhíu mày thôi cũng khiến người ta sợ run cầm cập. Nhạn cũng chưa từng nghĩ, mặt Đỏ có thể lật nhanh hơn lật bánh tráng, cánh cửa phòng đóng lại, Đỏ liền trở về Đỏ của mọi ngày, ngả người xuống sàn nhà, ghé đầu tựa lên đùi Nhạn nhõng nhẽo.
-"Nương, A Đỏ đói."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!