A Nhạn trông cái điệu bộ ấm ức thì tủm tỉm cười, đưa tay vuốt thật nhanh vào má A Đỏ rồi buông lời trêu ghẹo.
-"Ơ thôi chết vừa chạm vào rồi, giờ A Đỏ là con chó cái a."
-"Không tính! Ai thèm tính! Chạm ý tui là chạm yêu chạm thương ý."
-"Chạm yêu chạm thương là chạm như nào cơ?"
A Nhạn giả bộ ngốc, chớp chớp mắt hỏi han. A Đỏ lườm lườm giải thích.
-"Là vật nhau đó, vật nhau thật luôn cơ, chứ không phải vật nhau thường đâu."
Lần này thì Nhạn chả hiểu gì sất, búng trán A Đỏ, trề môi chê Đỏ bị va đập mạnh nên nói linh tinh rồi. Đỏ giận, Đỏ quay người đi thẳng. Nhạn chẳng dỗ, Nhạn tung tăng rẽ về kí túc xá.
Duyên đang mải mê nấu cháo điện thoại với người trong mộng, là thầy Hải đó, Tết vừa rồi Duyên lấy hết can đảm gửi tin nhắn chúc thầy năm mới an khang thịnh vượng, ai ngờ thầy cũng nhắn lại cảm ơn. Xong rồi Duyên hỏi gì thầy đều trả lời, mới đầu có vẻ thầy giữ lịch sự thôi, nhưng giờ thì hai người thân hơn rồi, đã bắt đầu chia sẻ với nhau nhiều điều trong cuộc sống.
-"Thầy có thích con gái giỏi võ như Nhạn không ạ?"
-"Theo em thì đàn ông có thích bị vợ tẩn thường xuyên không?"
Thầy hỏi trêu, Duyên trốn trong chăn mặt mũi đỏ lừng, chả thèm để ý Nhạn đã trèo lên giường mình từ đời thủa nào, bị Nhạn bẹo má đau điếng.
-"Bắt quả tang nói xấu sau lưng a, tui phải ném bà xuống tầng một cho chừa."
-"Đừng mà, xin Nhạn. Xin đó, có nói xấu đâu, khen giỏi võ mà."
Mặc Duyên năn nỉ, thái độ Nhạn vẫn vô cùng cương quyết, thầy Hải ở đầu dây bên kia không hiểu chuyện con gái đùa nhau, sợ có xung đột nên vội vã chạy tới B6 ngăn cản. Nhạn trông bộ dạng mồ hôi mồ kê nhễ nhại của thầy thì cười ngất, ngược lại Duyên cứ hồng hồng hai bên má mãi thôi.
-"Thầy Hải đang chuẩn bị chương trình "Cốc Trà Đá Cộng Đồng" a? Thầy cho Duyên đi với, Duyên khéo ghê lắm a."
Nhạn mở lời đề nghị, Duyên rõ ràng tỏ vẻ khó xử véo đùi Nhạn, cơ mà lúc thầy gật đầu lại chạy như bay vào nhà tắm thay áo quần. Như đang gội đầu, còn chẳng thèm ngẩng mặt lên nhưng vẫn cao giọng nhắc nhở.
-"Rốt cuộc thì bà cũng chỉ là người thay thế mà thôi."
Duyên im lặng chải tóc, Ánh vừa tráng cái cốc vừa xỉa xói.
-"Còn hơn bà có muốn làm người thay thế cũng chả được. Thằng Vũ hình như chưa thèm nhắn tin lại ý sao ý Như nhỉ?"
-"Ừ, số tui khổ mà. Sao sánh bằng cái người chịu chia sẻ người yêu với cả chục con khác."
-"Con khốn, mày không phải móc!"
Duyên đã ra trường với thầy Hải từ bao giờ rồi, Ánh Như vẫn ở trong nhà tắm choảng nhau túi bụi, nếu không có Nhạn vào véo tai xách hai đứa ra, dùng tạm quần dài buộc mỗi đứa vào một xó thì chắc còn quyết chiến đến tối.
-"Cái ngữ mày mà đòi làm bà chủ quán cơm hả? Mơ hão!"
-"Cái ngữ bà mày không làm được bà chủ quán cơm thì cái ngữ mày đợi tám kiếp cũng đừng hòng làm dâu nhà đại gia."
Như Ánh chửi nhau, Nhạn bực mình liếc qua lừ mắt doạ nạt.
-"Hai đứa kia có muốn bị nhét giẻ lau vào mồm không a?"
Tụi nó lắc đầu, xong thì chỉ dám lườm nhau chứ không dám nói thêm. Mặc cho Như ức phát nghẹn, Nhạn vẫn đường hoàng trèo lên giường nó, dùng máy tính của nó điên loạn tìm việc làm.
Năm sau vào học chuyên ngành rồi, Nhạn muốn mua máy tính nhưng thương thầy nương, thương A Tuyết vất vả nên không dám xin. Ở cái thủ đô này tưởng chừng nhiều việc nhưng khó khăn quá a, Nhạn thử làm nhiều nghề, tuy nhiên chưa thấy nghề nào hợp cả. Lương làm thêm hầu hết dao động từ 10-15 ngàn một giờ mà vất vả chả còn thời gian học với tập võ nữa, nghề gia sư thì hồ sơ của Nhạn vẫn nằm trên trung tâm đó, phụ huynh thấy bảng điểm hài lòng lắm, nhưng biết là người dân tộc thì họ sợ bùa ngải, chả ai dám thuê.
"Tìm người dắt chó đi dạo, lương 200 ngàn một giờ. Một tuần dao động từ 6 tới 10 giờ tuỳ thuộc vào độ hứng của chó."
Đang buồn chán tự dưng đọc được cái mẩu tin mà trố mắt luôn à. Vội vã cởi trói rủ Như với Ánh vào xem, Ánh gật đầu kêu Nhạn đăng ký ngay, Như ra sức khuyên can rằng nhà nào mà còn thuê cả giúp việc dắt chó đi dạo tức là nhà đó giàu, mà giàu thì họ hay nuôi chó lớn lắm, chó lớn thường dữ, cẩn thận có ngày mất mạng như chơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!