Chương 11: Hệ mặt trời bao la quá

Ai được khen mà chả phổng mũi, A Nhạn cũng không ngoại lệ nha, nó sướng, sướng rơn hết cả người đi ý. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại kể ra cũng không phải phép cho lắm, có đứa đành nhỏ nhẹ mở lời.

-"Hệ mặt trời thì bao la quá a, ta chỉ cần là cô dâu xinh đẹp nhất trong mắt nam nhân của ta thui."

Gớm, cái tiểu cô nương này chui từ đâu ra không biết? Vừa đẹp người lại vừa đẹp nết, khiêm tốn dễ thương hết phần thiên hạ đi ý à. A Đỏ ngây ngốc ngắm A Nhạn, ngắm bằng mắt thường đã đẹp, ngắm qua ống kính camera 360 lại càng lung linh huyền ảo.

Chớp thời cơ chụp lấy trăm tấm luôn.

Nhân viên cửa hàng biết ý hỏi khách nam có vào thử đồ luôn không hại vành tai Cao Bá Vương ửng đỏ, chẳng hiểu sao tự dưng thấy ngại ngại thế không biết, đành giật giật tóc Cù Băng Nhạn ấp a ấp úng xin ý kiến.

-"Ê…họ hỏi đó…bà thấy tui có nên thử đồ không?"

-"Có chứ, thử ngay và luôn, mất gì đâu."

A Nhạn tỉnh bơ đáp lời, lại còn hồ hởi xung phong chọn đồ giúp bạn làm lòng A Đỏ cứ lâng lâng ấy, ngồi ngoài ghế đợi Nhạn hồi hộp muốn ngạt thở luôn. Nhạn thì khó tính phải biết, lựa đi lựa lại, xem tới xem lui cả tiếng đồng hồ mới chọn được chiếc váy ưng ý, phấn khởi lắm mà mặt A Đỏ lại đen kìn kịt mới lạ đời chứ.

-"A Đỏ không thích a?"

-"KHÔNG."

Bạn Đỏ hét hết công suất, bạn Nhạn ngây thơ thắc mắc.

-"Sao lại không thích cơ chứ? Váy này đỏ rực đỏ rỡ tôn nước da trắng mịn, kiểu cách cũng làm nổi bật dáng người mảnh khảnh của A Đỏ mà, mặc vào có khi còn xinh đẹp hơn cả ta ý. Là cô dâu xinh đẹp nhất hành tinh này a."

Có đứa ngọt giọng nịnh nọt, có đứa máu nóng bốc lên tận đỉnh đầu, tức hầm hập bỏ xuống hầm xe, hại đứa kia vội vã thay trả đồ rồi lỉnh kỉnh xách túi này túi kia hối hả đuổi theo.

-"Ai cho bà trèo lên xe tui? CÚT XUỐNG."

Đỏ vẫn còn giận tím tái mặt mày, Nhạn sốc sững sờ luôn, hai mắt to tròn long lanh ngây ngô nhìn Đỏ. Cái mặt đáng ghét ấy, hại Đỏ không làm sao mà cương quyết nổi nữa, đành phải xuống giọng.

-"Xin lỗi tui đi, rồi mình huề."

-"Sao ta phải xin lỗi A Đỏ cơ?"

-"Vì mắt bà bị đui chứ sao?"

-"Đâu có đâu, mắt ta vẫn sáng như sao mà!"

A Nhạn tỉnh bơ đáp, A Đỏ bực bội áp hai tay lên hai má A Nhạn, ép đầu con bé quay thẳng sang nhìn mình, đoạn làm bộ tủi thân thủ thỉ.

-"Nhạn nhìn lại cẩn thận xem, chiêm ngưỡng từng đường nét anh tuấn trên gương mặt tui ý…tui đẹp mà…từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ ai cũng khen tui đẹp hết…"

Đỏ nín thở, hồi hộp đợi Nhạn đánh giá. Nhạn quan sát kỹ càng rốt cuộc cũng phải đồng tình kết luận.

-"Ừ, đẹp…công nhận rất đẹp gái a."

Bờ môi căng mọng, thắm đỏ rực rỡ như cánh hoa nở lúc ban mai, quả là vẻ đẹp trời phú, lại còn có chiều cao lý tưởng nữa chứ, Cao Bá Vương không tham gia thi hoa hậu đúng là một tổn thất lớn cho nước nhà. A Đỏ tiu ngỉu khởi động xe, trong khi đó A Nhạn vẫn thỉnh thoảng liếc trộm hắn, người đâu mà như tiên nữ giáng trần, tự dưng tim A Nhạn đập thình tha thình thịch mới lạ đời chứ.

Về tới ký túc xá Đỏ buồn buồn tâm sự gái yêu lại giận hắn rồi, nhờ Nhạn vứt toàn bộ đống đồ mới mua ra sọt rác. Nhạn hí hửng xin xỏ đừng ném đi phí, người ta không mặc thì cho Nhạn đi. Đỏ chẹp miệng đồng ý, Đỏ đúng là tốt bụng a.

Hôm nay đúng là ngày tốt, bạn Nhạn toàn được hưởng sái thôi. Thầy Hải từ quê lên mang theo bao nhiêu đồ ăn của ba mẹ Như gửi, nào là gà luộc, vịt quay, tới dưa cà mắm muối. Nhạn liếc thấy Duyên cứ thèn thẹn khác thường nên lanh lẹ rủ rê thầy ở lại ăn cơm. Nhạn bảo thầy mà không đồng ý nghĩa là thầy chê kí túc xá của tụi em nghèo bẩn hại thầy hết đường từ chối.

Duyên ngồi đối diện với thầy, run tới nỗi cả bữa chẳng dám ngẩng mặt lên, cứ cúi gằm xuống bát cơm trắng gẩy từng hạt một. Thầy giáo gắp thức ăn cho cả bốn trò, nhưng tới bát của Duyên thì ưu tiên hẳn miếng cánh gà, lại còn ân cần dặn bạn ăn đi, có vẻ dạo này hơi gầy.

Chỉ một câu quan tâm nho nhỏ thôi mà có ngưởi tưởng như ngạt thở, có đứa lại ngứa tai ném đá hội nghị.

-"Khóc suốt thì chả gầy, chăm bẵm trai bệnh cả tháng trời, lúc đau ốm thì tình cảm mùi mẫn, ai đời lúc khỏi rồi xuất viện lại ném cả xấp tiền vào mặt người ta, làm như không quen biết…"

Ánh vừa dứt lời thì không khí cũng u ám kì quái khó tả. Duyên Như Nhạn đều lườm nó, riêng thầy Hải không nói gì cả, chỉ lặng lẽ ăn cơm rồi xin phép ra về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!