Lần đầu tiên Nghê Thanh Gia gặp gia đình Trần Kính là vào kỳ nghỉ đông.
Hôm đó, ba mẹ cô về quê đưa đồ cho ông bà nội, để lại tiền cho cô tự lo liệu chuyện ăn uống.
Nghê Thanh Gia ở nhà một mình buồn chán bèn gửi tin nhắn cho Trần Kính. "Bạn trai, tối nay em không có gì ăn T_T"
Trần Kính trả lời ngay: "Sao vậy?"
Nghê Thanh Gia vừa lướt Meituan vừa giả vờ đáng thương: "Ba mẹ không cần em nữa, cầu bạn trai thu nhận.
"*Meituan Waimai: Một website giao đồ ăn chuyên nghiệp, bao gồm các của hàng bán mang đi, đồ ăn nhanh và đồ ăn đ¾c sản ở các thành phố trên cả nwớc. Trần Kính:"Được, đến nhà anh ăn cơm."
Một giây sau khi Nghê Thanh Gia nhìn thấy tin này, Trần Kính đã gọi đến. "Bạn trai, anh nghiêm túc ư?"
"Ừm."
"Ba mẹ anh không có ở nhà?" "Có."
Nghê Thanh Gia: "Vậy em không đi...
"Kỳ, kỳ cục lắm. Một nữ sinh đến nhà anh ăn tối, ba mẹ anh sẽ nghĩ thế nào? Chỉ nghĩ đến thôi mà Nghê Thanh Gia đã lo lắng muốn chết. Giọng nói nhẹ nhàng của Trần Kính từ trong di động truyền ra, có chút trầm thấp:"Không sao đâu, chỉ ăn một bửa cơm thôi."
"Em không muốn..." Nghê Thanh Gia bị Trần Kính mời làm cho giật mình, học sinh ngoan sao dám dẫn bạn gái về nhà ăn cơm, "Anh không sợ ba mẹ anh hỏi sao..."
Trần Kính cười nói: "Ba anh và dì Lưu rất thoáng, họ sẽ không hỏi gì đâu."
"Dì Lưu nấu ăn rất ngon, trước đây anh từng dẫn bạn học về nhà ăn cơm, dì ấy rất hoan nghênh."
"Bạn học nam?" "Ừm."
"Nhưng em là con gái!"
"Bạn học nữ cũng là bạn học."
Giọng điệu Trần Kính thản nhiên, tựa như đây không phải chuyện gì to tát, nhưng Nghê Thanh Gia lại rất nhát: "Em không...
"Trần Kính đứng bên cửa sổ, bên ngoài có một trận gió thổi qua, tiếng vù vù truyền đến tai Nghê Thanh Gia qua điện thoại di động. Sau đó, giọng nói hơi khàn khàn của Trần Kính vang lên."Gia Gia, anh nhớ em."
Nghê Thanh Gia bất ngờ bị đánh trúng, cô đưa đôi tay lạnh ngắt lên làm giảm nhiệt độ trên mặt: "Thôi đi nha... Vừa mới gặp nhau ngày hôm qua."
"Vậy cũng nhớ."
Trần Kính dịu dàng nói: "Chỉ ăn cơm mà thôi, thật sự không sao cả, em đừng sợ."
Nghê Thanh Gia thả lỏng, "Không sao thật chứ..."
"Được rồi, không tin anh đi hỏi dì Lưu, em nghe là biết, khoan cúp máy đã.
"Trần Kính đi vào phòng bếp, Lưu Lệ đang cắt rau. Trần Kính hỏi:"Dì ơi, con có người bạn buổi tối ba mẹ không có ở nhà, trong nhà cũng không có ai nấu cơm, cô ấy có thể đến nhà chúng ta ăn cơm không ạ?
"Lưu Lệ quay đầu, vui vẻ nhìn Trần Kính. Anh chưa bao giờ đưa bạn học về nhà, Lưu Lệ luôn lo lắng Trần Kính sẽ không hòa thuận với các bạn cùng lớp:"Đương nhiên có thể, dì còn lo buổi tối không ăn hết cơm, bây giờ thì tốt rồi.
"Nghĩ lễ Lưu Hiên lại ra ngoài chơi với ban nhạc, tối nay anh ấy không về ăn cơm, Lưu Lệ lỡ nấu phần cơm cho anh ấy. Trần Kính cười cười, Lưu Lệ lại nói:"Nói bạn con cứ yên tâm đến đây, dì xào thêm vài món nữa, nhanh thôi."
Trần Kính "Dạ
"một tiếng, trở về phòng. Nghê Thanh Gia ở đầu dây bên kia không dám thở mạnh, Trần Kính gọi cô, cô mới lắp bắp đáp:"Anh anh anh..."
"Gia Gia."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!