Giọng của Nghê Thanh Gia mềm mại dịu dàng, giống như một con mèo con động dục nằm trên người Trần Kính, mái tóc đuôi ngựa của cô lệch sang một bên chạm lên cổ anh.
Trần Kinh bị ngứa, nghe được lời của cô, động tác trên tay anh liền dừng lại. Anh ngập ngừng nói: "Anh, anh giúp em nhé?"
Nghê Thanh Gia lắc đầu, "Anh còn chưa xuất tinh."
Trần Kính thầm mắng chính mình chỉ quan tâm đến nhu cầu của bản thân, không để ý đến cảm xúc của cô.
"Không cần quan tâm nó." Trần Kính chỉ khúc thịt không có tiền đồ của mình. "Anh chịu được không?"
Trần Kính buông tay Nghê Thanh Gia ra, hôn cô: "Cứ nói cho anh biết phải làm gì."
"Là anh tự nói đó." Nghê Thanh Gia nắm tay Trần Kính đặt lên thắt lưng mình, thấp giọng, "Cởi giúp em."
Trần Kính nín thở, sờ vào cạp quần của cô, tụt xuống, bên trong vẫn còn một lớp quần lót mỏng.
Liếc qua khóe mắt, anh thoáng thấy nó có màu nhạt. Trần Kính dừng động tác lại.
"Sao thế ạ?"
Trần Kính xác nhận lần nữa: "Anh có thể cởi ra thật sao?"
Nghê Thanh Gia cười nói: "Không phải anh nói muốn giúp em à? Nếu quần bị bẩn thì phải làm sao?"
Có lý.
Trần Kính nuốt nước bọt và nói, "Vậy anh cởi đây."
Lưng quần của đồng phục được làm bằng thun co giãn rất dễ cởi. Trần Kính nắm thắt lưng Nghê Thanh Gia từ từ kéo xuống, chiếc quần lót trơn màu lộ ra một nửa, giống như một bức màn thần bí đang được vén lên.
Trần Kính thấp giọng nói: "Nhấc mông lên." hltm
Nghê Thanh Gia không động đậy: "Tự anh tìm cách đi."
Trần Kính liếc cô một cái, vòng tay qua eo Nghê Thanh Gia, nhấc cô lên, quần dài tuột xuống dồn một đống trên đầu gối cô. Trần Kính đặt Nghê Thanh Gia
xuống, khom người cởi quần cho cô.
Hai chân thon dài trắng nõn hiện ra rõ ràng trong tầm mắt, cặp mông tròn trịa được chiếc quần lót ôm sát, ở giữa có một khe hở tinh tế.
Nghê Thanh Gia hơi mở hai chân ra, Trần Kính nhìn thấy nơi đó thấm ra một vết nước, anh không dám thở mạnh.
Trần Kính đỏ mặt quay người lại, để lại bốn chữ. "Anh đi rửa tay."
Tiếng vòi nước vang lên một phút đồng hồ, Nghê Thanh Gia cười hỏi: "Anh muốn rửa bao lâu?"
Trần Kính cuối cùng cũng trở lại.
"Không muốn thì quên đi." Nghê Thanh Gia giả bộ tức giận. "Anh không..."
"Lại đây." Nghê Thanh Gia nắm lấy bàn tay sạch sẽ của Trần Kính, vén áo của mình, dắt tay anh luồn vào trong.
Trần Kính chống lại cô, Nghê Thanh Gia ngẩng đầu lên: "Anh không muốn sờ sao?"
Sự cố chảy máu mũi lần trước ảnh hưởng rất lớn đến Trần Kính, chỉ nhìn qua màn ảnh thôi mà anh đã như thế, Trần Kính sợ mình sẽ làm ra những chuyện không thể tưởng tượng được khi nhìn thấy vật thật. Anh thèm muốn nó, bị ám ảnh bởi nó, bởi vậy anh không dám mạo phạm nó một cách dễ dàng.
Trần Kính nắm chặt cổ tay Nghê Thanh Gia, không giải thích được rõ ràng: "Anh..."
Nghê Thanh Gia thấy vẻ mặt đấu tranh của anh cũng không ép nữa, chuyển qua giữ quần lót của mình, "Em chỉ dạy một lần, nếu A Kính không học được, em sẽ tìm người khác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!