Chương 28: Bạch Đào Tiến Sát Đến Ôm Lấy Bùi Thời, Hôn Lên Má Trái Của Anh Một Cái

Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh 

Có điều Bùi Thời ngược lại đã nhắc nhở Bạch Đào, phong cách và thẩm mỹ của cô cũng chỉ thế này, nhưng trong tủ sách của anh chắc phải có những thứ rất sâu sắc thâm thúy nhỉ?

Vừa nghĩ vậy, Bạch Đào liền lẻn vào thư phòng của Bùi Thời, liếc mắt cái liền chọn ra được một cuốn sách nước ngoài bản gốc nhìn có vẻ rất lợi hại trong tủ sách.

Cô cầm sách nhảy xuống lầu, chạy đến trước mặt Bùi Thời: "Ông xã! Có thể cho em mượn cuốn sách này của anh được không?"

Bùi Thời ngẩng đầu nhìn lướt qua cuốn sách: "Đây không phải là sách tiếng Anh."

Đương nhiên Bạch Đào biết không phải là tiếng Anh, dù sao cô cũng không đọc nội dung, ngược lại càng là ngôn ngữ ít người biết thì càng thể hiện được cô khá có văn hoá, hiện tại cô chỉ cần biết tên của cuốn sách này là được: "Đây là sách gì vậy?"

"." Bùi Thời chớp chớp mắt, giải thích ngắn gọn: "Là quà Bùi Phi tặng anh vào sinh nhật mười lăm tuổi, đừng làm mất."

"Không thành vấn đề! Ngày mai tan làm dùng xong em sẽ mang về trả anh!"

*****

Bạch Đào mượn sách thành công, vô cùng vui vẻ nhét vào cặp, cô quyết định ngày mai sẽ trổ tài trước mặt Tôn Tĩnh.

là tác phẩm của nhà văn Pháp Flaubert, cầm cuốn sách bản gốc tiếng Pháp này yên lặng đọc trong giờ nghỉ trưa không phải vừa hay có thể thể hiện phẩm cách của cô sao?

Đương nhiên ngay cả bản tiếng Trung của Bạch Đào cũng chưa đọc qua, nhưng để không lộ ra sơ hở, cả đêm cô đã chuẩn bị đầy đủ tư liệu, gần như thuộc làu làu phần giới thiệu câu chuyện và ý nghĩa sâu xa mà đề cập đến, chủ đề của câu chuyện này còn đúng là hiệu quả mà Bạch Đào muốn đạt được nữa!

Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, mọi việc diễn ra suôn sẻ như Bạch Đào dự liệu, Tôn Tĩnh ăn trưa xong trở về chỗ ngồi, lúc này Bạch Đào quan sát kỹ mới phát hiện ra vị tố cáo nặc danh này vẫn luôn nhìn cô, mà đây chính là điều cô muốn.

Bạch Đào giả vờ như không biết đến ánh mắt đánh giá của Tôn Tĩnh, cô lấy cuốn từ trong túi ra sau đó bắt đầu đọc, để thể hiện sự nhập tâm của mình, Bạch Đào lúc thì cau mày, lúc thì khẽ nhếch miệng, một hồi lại nhíu chặt mày như thật sự bị cuốn theo những tình tiết của câu chuyện vậy.

Dáng vẻ đọc sách bản gốc của cô thực sự đã thu hút sự chú ý của Tôn Tĩnh, đợi đến lúc Bạch Đào đặt sách xuống uống trà, Tôn Tĩnh mới nghi ngờ nghiêng người lại gần: "Cô đang đọc cái gì vậy?"

Bạch Đào nhấp một ngụm trà, điềm tĩnh nói: "Chỉ đang xem thôi." Cô cười nhẹ: "Thực ra đã đọc rất nhiều lần rồi, nhưng dạo này xem lại, vẫn cảm thấy cách viết của Flaubert thực sự sâu sắc, hơn nữa bản gốc tiếng Pháp càng khiến cho người ta thể nghiệm được sự tinh túy trong câu văn, từ ngữ và cách mô tả của tác giả, đồng thời cũng khiến cho người ta có thể nhận ra được ý nghĩa giáo dục bên trong:

Người đàn ông ngoại tình trong hôn nhân sẽ bị trời phạt, những người phụ nữ trẻ trung như chúng ta tuyệt đối không được làm loại chuyện này, càng huống hồ là người có thể đọc được bản gốc như em."

Từ xưa đến nay, sự giả vờ vô hình là dễ chết người nhất!

"…"

Khi cô nói lời này, Tôn Tĩnh quả nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cô ấy liếc nhìn Bạch Đào, lại nhìn vào cuốn sách trên tay cô, sững sờ nửa ngày trời, cuối cùng mới có chút không chịu nỗi cắt lời Bạch Đào, trên mặt thậm chí còn có chút thương hại không nỡ nhìn thẳng: "Cái đó… Cuốn này của cô… Là bản tiếng Ý…"

Bạch Đào vốn còn đang muốn nói thêm một đoạn về ngụ ý sâu xa của, kết quả lại bị lời nói của Tôn Tĩnh làm cho nghẹn lại: "… Hả? Bản tiếng Ý?"

Mặt Tôn Tĩnh không chút biểu cảm nói: "Hồi đại học ngoại ngữ hai của tôi là tiếng Ý, cuốn kia của cô, rõ ràng là tiếng Ý mà…"

"…"

Trầm mặc, Cambridge đêm nay là sự trầm mặc(1). 

(1)Câu này trong bài thơ Tam biệt Khang Kiều của Từ Chí Ma. 

Một khắc này, cho dù là Bạch Đào luôn khoe khoang bản thân có thể ứng biến linh hoạt cũng có chút xấu hổ không nói nên lời rồi. 

Sự giả vờ vô hình quả thật là dễ chết người nhất… 

Trong lòng Bạch Đào đã mắng Bùi Thời cả trăm lần, tại sao người đàn ông này lại không thể nói nhiều thêm vài lời cho cô biết đây không phải là bản gốc tiếng Pháp mà là tiếng Ý chứ?! Cậu bé mười lăm tuổi đọc sách tiếng Ý cái gì! Cô không nên lấy cuốn sách này! Quà Bùi Phi tặng có thể phù hợp với khí chất của cô sao?! Không thể nào!

Vốn dĩ là để tạo ra dáng vẻ có văn hóa, kết quả Bạch Đào không ngờ mình lại thất bại thảm hại như vậy…

Cô nhìn Tôn Tĩnh, miễn cưỡng cứu vãn chút tự tôn nói: "Quên chuyện lúc nãy đi, Tôn Tĩnh, hãy coi đó như là một giấc mơ…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!