Cánh cửa đá vẫn không hề lay chuyển. Tôn Ngộ Không đi quanh cửa tìm kiếm một lượt, kiểm tra xem có cơ quan nào không, vậy mà nửa canh giờ trôi qua vẫn chẳng thu được manh mối gì.
Dương Tuyết cũng thử một lần, nhưng cánh cửa đá cao hai trượng vẫn không nhúc nhích.
"Thôi bỏ đi Đại Thánh, nghỉ một lát rồi tính tiếp." Đi bộ cả quãng đường dài, Dương Tuyết đã thấm mệt, bèn ngồi xuống chiếc bàn đá dưới gốc tử đằng, lấy túi nước và lương khô ra.
Tôn Ngộ Không nhìn thấy nàng thao tác thuần thục, không khỏi ngạc nhiên:
"Nàng chuẩn bị kỹ ghê."
"Đương nhiên rồi," Dương Tuyết chớp mắt, "Có phải rất đảm đang không?"
Tôn Ngộ Không bật cười: "Phải, rất đảm đang."
Chỉ là… hắn không ngờ những thứ nàng mang theo lại đầy đủ đến vậy, chẳng khác nào mang cả căn bếp theo người.
Nào là chuối, nho, vải to mọng, hai đĩa đầy ắp hạt dưa, đậu phộng, hạt thông, thậm chí còn có cả một con gà nướng bọc lá sen!
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Hắn vừa ngồi xuống, đã thấy Dương Tuyết không biết từ đâu lấy ra một chiếc lò nhỏ, phía trên còn đặt một ấm trà, thậm chí còn có thể đun nước pha trà!
Đảm đang gì chứ, nàng đúng là bảo vật thì có.
Thấy Tôn Ngộ Không nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc, Dương Tuyết càng thêm hài lòng:
"Đại Thánh, mời uống trà."
"Nàng chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, ai không biết còn tưởng nàng đi du xuân ấy chứ." Hắn nhận lấy chén trà nàng dâng bằng hai tay, trong lòng sung sướng khỏi nói. Nếu Trư Bát Giới mà nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ ghen đến phát điên.
Cái tên ham ăn kia, thích nhất chính là những nữ tử vừa xinh đẹp lại vừa đảm đang.
"Đây là lần đầu tiên ta cùng Đại Thánh có một chuyến đi nhàn nhã như vậy. Ban đầu ta đã coi đây là một chuyến du lịch. Tuy là mùa hè, nhưng phong cảnh dọc đường vô cùng dễ chịu. Chúng ta đi tới tận Bắc Câu Lô Châu xa xôi thế này, tất nhiên không thể qua loa."
Vừa nói, Dương Tuyết lại không biết từ đâu lấy ra một đĩa điểm tâm, cầm lấy một miếng, đưa lên sát miệng hắn:
"Đại Thánh, há miệng nào."
"…" Nhìn nữ tử trước mặt đang tươi cười rạng rỡ, gương mặt xinh đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành, nội tâm lại chân thành thiện lương, quan trọng hơn là từ đầu đến cuối, nàng đều một lòng với mình.
Tôn Ngộ Không thấy như đang nằm mơ.
Một cô gái như vậy, sao lại thích hắn được chứ?
"Ngây người ra làm gì vậy?" Dương Tuyết thấy Tôn Ngộ Không cứ ngẩn ngơ nhìn mình, liền đưa tay khẽ vẫy trước mắt hắn:
"Đại Thánh, trà sắp đổ lên chân rồi đó."
"Ồ…" Hắn vội cúi đầu, uống cạn chén trà, sau đó trầm ngâm một lúc rồi nghiêm túc mở lời:
"Dương Tuyết, ta muốn hỏi nàng một chuyện."
"Chàng hỏi đi." Nàng thêm nước vào ấm trà, rồi cởi lá sen, xé một cái đùi gà đưa đến trước mặt hắn.
Tôn Ngộ Không nhận lấy cái đùi gà, nhìn vào đôi mắt thanh tú không chút tỳ vết của nàng, giọng nhẹ nhàng:
"Vì sao nàng lại chọn ở bên ta, mà không phải vị Thần Tài tao nhã ôn hòa, người quản lý cả tiền tài thiên hạ kia?"
"Ta không trả lời chàng rồi sao? Sao lại hỏi nữa." Dương Tuyết c.ắ. n một miếng thịt to, liếc hắn một cái đầy khó chịu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!