Ngay khi Tôn Ngộ Không vừa ném Dương Tuyết lên giường, định một lần rửa hết nỗi nhục năm xưa, thì Hoa Quả Sơn lại bất ngờ xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Tôn Ngộ Không sa sầm mặt bước vào đại điện Thủy Liêm Động, trông thấy Dương Tiễn đang ung dung ngồi uống trà trong sảnh.
"Ngươi đến đây làm gì?" Với kẻ đối đầu lâu năm như hắn, Tôn Ngộ Không chẳng mấy vui vẻ đón tiếp.
Dương Tuyết đi theo sau Tôn Ngộ Không, không lên tiếng.
Ánh mắt Dương Tiễn dường như vô tình đảo qua Dương Tuyết, đối diện với vẻ khó chịu của Tôn Ngộ Không, hắn mỉm cười nhàn nhạt:
"Không có việc thì chẳng lên Tam Bảo điện, Dương Tiễn ta dĩ nhiên không rảnh mà đến thăm Đại Thánh. Đã đến rồi thì tất có chuyện quan trọng."
"Chuyện gì?"
"Nghe nói Đại Thánh đã thu phục được con bọ cạp tinh ngàn năm kia?"
Dương Tuyết cau mày, chẳng lẽ vì nàng để lộ thực lực mà khiến Thiên đình nảy sinh nghi kỵ?
"Chỉ là một con bọ cạp tinh nhỏ nhoi, sao các ngươi cứ nhắc mãi thế," Tôn Ngộ Không hừ lạnh đầy bực bội, "Còn chuyện gì khác không?"
"Đại Thánh có nghe nói, Như Lai đang bị tâm ma phản phệ, thương thế nghiêm trọng."
"Như Lai?" Tôn Ngộ Không bật cười ha hả:
"Hắn bị thương? Thật đáng mừng, đáng chúc!"
"…" Dương Tuyết vội bước lên, nắm lấy tay Tôn Ngộ Không, sợ hắn đắc ý quá mức. Dù sao thì kẻ khó đối phó nhất với họ chính là Như Lai.
"Đại Thánh có oán niệm với Như Lai, điều này có thể hiểu được. Có điều…" ánh mắt Dương Tiễn rơi lên người Dương Tuyết, nụ cười hàm ý sâu xa "Như Lai muốn gặp vị Bạch Cốt Tinh khiến Đại Thánh thần hồn điên đảo này một lần."
"Muốn gặp ta?" Tốt rồi đấy! Không cử người bắt nàng, lại còn đích thân muốn gặp nàng?
Phải làm sao đây? Nàng có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Như Lai được không?
"Đừng sợ!" Tôn Ngộ Không đặt tay lên vai nàng, chắn trước người nàng:
"Chỉ là một tiểu yêu mà thôi, Như Lai hắn rảnh rỗi quá mức chắc? Muốn gặp nàng làm gì! Nếu thật sự động phàm tâm, muốn hoàn tục, thì xuống trần tìm vài nữ tử xinh đẹp là được, đừng có nhòm ngó đến nữ nhân của ta!"
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
"…" Dương Tuyết ôm trán. Đại Thánh, hắn cũng quá đề cao thực lực của nàng rồi. Như Lai muốn gặp nàng, khả năng duy nhất là muốn lấy mạng nàng!
Chắc hẳn trong mắt tam giới bây giờ, nàng, một Bạch Cốt Tinh, chính là yêu nghiệt họa thủy, đến mức khiến Tôn Ngộ Không, kẻ mà ai cũng tin là không bao giờ động phàm tâm, lại mê mẩn đến lạc lối, vứt cả con đường thỉnh kinh, quay về Hoa Quả Sơn làm Đại Vương!
Không cần nghĩ cũng biết, bây giờ hình tượng của nàng ra sao.
Dương Tiễn nhìn Dương Tuyết:
"Dương cô nương, ngươi có nguyện ý đến Linh Sơn, diện kiến Như Lai không?"
"Không muốn." Nàng lắc đầu lia lịa, "Trong mắt họ, ta tội không thể tha, ta đâu có ngu, gặp rồi chẳng phải mất mạng sao?"
"Cô nương hiểu lầm rồi, ngài ấy muốn gặp cô…"
"Không cần nhiều lời nữa, kính mời Nhị Lang Chân Quân quay về cho!" Tôn Ngộ Không kéo nàng ra sau lưng, lớn tiếng nói: "Tiễn khách!"
Vừa dứt lời, mấy con khỉ cao lớn mặc giáp bạc, tay cầm trường thương tiến vào đại sảnh!
"Đại Thánh à, bao năm không gặp, ngài vẫn cái tính nóng nảy ấy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!