"Tỷ tỷ!" Nhìn thấy Dương Tuyết, Tiểu Nhu lập tức quỳ sụp xuống đất, bật khóc nức nở.
Hành động đó khiến Dương Tuyết giật mình, vội vàng đỡ Tiểu Nhu dậy:
"Có chuyện gì thế? Mau đứng dậy rồi nói. Có phải bị bắt nạt không? Để tỷ đi tìm Huyền Vưu tính sổ!"
"Không phải đâu, muội ấy khóc là vì tỷ đấy." Miêu Miêu đứng bên cạnh, ánh mắt trĩu nặng ưu sầu và cảm thông.
"Báo Vương đối xử với chúng ta rất tốt. Ngài ấy nhận ra chúng ta và kể cho bọn em nghe câu chuyện của tỷ."
"Hả?" Câu chuyện của nàng? Không lẽ bị Huyền Vưu phát hiện ra rồi?
"Tỷ đã vất vả nhiều rồi!" Tiểu Nhu ôm chặt lấy chân nàng, vừa khóc vừa nói, "Không ngờ tỷ với Báo Vương lại có quá khứ như vậy!"
Dương Tuyết thở dài bất lực, hai đứa này vẫn còn quá non nớt, lại bị Huyền Vưu lừa mất rồi.
Sau khi ngồi xuống hỏi chuyện cặn kẽ, nàng mới rõ đầu đuôi. Hóa ra Huyền Vưu đã chuẩn bị từ trước, hoàn toàn chiếm được lòng tin của Tiểu Nhu và Miêu Miêu.
Hắn nói dối rằng: khi nàng vẫn còn là một phàm nhân, hắn đã để tâm đến gương mặt ấy từ lâu, thậm chí còn từng ra tay cứu nàng trong lúc nguy nan. Vì thế, hắn mong hai người họ sẽ chăm sóc nàng thật tốt.
Dương Tuyết dù chỉ nhớ lơ mơ vài mảnh ký ức của Bạch Cốt Tinh, nhưng tuyệt đối không có đoạn nào như lời hắn kể.
Thôi kệ, chuyện đó cũng không quan trọng nữa.
"Nói chuyện chính đi, dạo này Huyền Vưu đang làm gì?" Dương Tuyết vẫn thấy con báo đen đó thật đáng ngờ.
"Những yêu quái đi cùng hai đứa giờ đang ở đâu?"
Tiểu Nhu và Miêu Miêu thấy nàng không muốn nhắc lại chuyện cũ, cũng nghiêm túc kể lại tất cả những gì họ đã chứng kiến trong thời gian qua.
Thì ra, Huyền Vưu giữ lại khoảng hơn mười yêu quái có năng lực, còn lại đều bị cho rời đi, ai về chỗ nấy.
Những yêu quái từng tụ tập ở Nữ Nhi Quốc để chờ ăn thịt Đường Tăng, cũng đột nhiên biến mất trong một đêm, như thể bị triệu hồi đi đâu đó.
Sau khi nghe tin Tôn Ngộ Không và Dương Tuyết thu phục được yêu tinh bọ cạp, Huyền Vưu còn đích thân đến động Tỳ Bà để kiểm tra.
Đúng lúc đang trò chuyện say sưa, cánh cửa bị đẩy ra.
"Két~"
Dương Tuyết ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Tôn Ngộ Không, trong đó thoáng hiện vẻ bối rối. Nàng khẽ mỉm cười, thầm nghĩ: Nam nhân nhà mình đúng là đáng yêu, nhìn thế này rồi mình còn nỡ ra tay được nữa sao?
"Ra ngoài cho ta!" Tôn Ngộ Không mặt mày nghiêm nghị, quay người đi ra ngoài chờ.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Dương Tuyết đứng dậy, nói với Tiểu Nhu:
"Hai đứa nghỉ ngơi chút đi. Nếu không vội về thì…"
"Tỷ tỷ, ta muốn cùng Tiểu Nhu về Đại Thanh Sơn." Miêu Miêu ngập ngừng lên tiếng, mắt vẫn cúi gằm.
"Tỷ có Đại Thánh bên cạnh rồi, bọn ta cũng yên tâm hơn. Ở bên đó vẫn dễ chịu hơn, lại có người quen."
Dương Tuyết quay sang nhìn Tiểu Nhu, thấy nàng ấy lại khóc thút thít.
Nàng nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Nhu, bàn tay chạm vào mái tóc mềm mượt như nhung.
"Đừng khóc, có gì đâu mà khóc. Ở lại bên tỷ đúng là không tiện lắm. Thấy hai đứa được ở bên nhau, tỷ vui lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!