Chương 43: (Vô Đề)

Có thể thấy, Nguyệt Bạch thật sự rất yêu quý trẻ con, điều này khiến Dương Tuyết không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vẫn còn hai bé gái nữa, các em không muốn quay về nhà, cũng không biết nhà mình ở đâu.

Sợ rằng Dương Tuyết sẽ đuổi mình đi, hai cô bé mười tuổi đầu tỏ ra vô cùng siêng năng, luôn theo sát phía sau Dương Tuyết, giúp việc lặt vặt trong bếp. Chỉ cần có thể giúp đỡ, hai đứa liền tranh nhau làm.

Tên của hai bé gái nghe rất khó lọt tai, một đứa tên là "Cẩu Nhi", đứa kia tên "Hôi Đản", đủ để thấy các bé thật sự không được thương yêu trong gia đình.

"Tỷ đừng đuổi chúng ta đi… chúng ta từng làm rất nhiều việc nặng, rất siêng năng mà. Chỉ cần tỷ chịu dạy, chúng ta cái gì cũng học, chỉ cần có cơm ăn là được rồi, chúng ta không muốn quay về, cũng không muốn đi xin ăn đâu…"

Cô bé lớn hơn một chút vừa nói vừa rưng rưng nước mắt.

"Tỷ tỷ, muội cũng không muốn xin ăn đâu, tỷ đừng đuổi chúng ta đi mà…"

Cô bé nhỏ hơn có phần rụt rè, đã khóc đến nỗi nước mắt đầm đìa.

Dương Tuyết vội buông d.a. o xuống, ngồi xổm xuống lau nước mắt cho các em, vô cùng xót xa.

"Đừng khóc, đừng khóc, tỷ sẽ không bỏ rơi các muội đâu. Chỉ cần tỷ còn có một bát cơm ăn, nhất định không để các muội chịu đói."

Nàng ôm hai đứa trẻ vào lòng: "Tỷ đặt tên mới cho hai đứa nhé: Đóa Đóa, Phương Phương, được không?"

"Dạ," đứa lớn gật đầu, "Muội là Phương Phương, muội muội là Đóa Đóa."

Còn biết nhường cái tên dễ nghe cho em gái, Dương Tuyết xoa đầu Phương Phương, dịu dàng nói:

"Dù sau này tỷ có phải rời đi, tỷ cũng sẽ tìm một gia đình tử tế nhận nuôi hai đứa."

"Dạ."

Đóa Đóa gật đầu liên tục, vừa khóc thút thít vừa lấy tay lau nước mắt, nhưng không dám khóc thành tiếng.

Dương Tuyết nghẹn lòng, những đứa trẻ đáng yêu thế này, sao lại nỡ bỏ rơi chứ?

Đã không nuôi được, thì sinh ra làm gì?

Ban đầu nàng nghĩ, ở Nữ Nhi Quốc, không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, dù sao sinh ra cũng là con gái, cũng không có nhà chồng nào ép buộc phải sinh con trai, sẽ không xuất hiện những vấn đề như thế.

Ai ngờ, những người phụ nữ nghèo khổ cũng muốn thay đổi số phận, cứ thế mà sinh hết đứa này đến đứa khác, rồi bán con cho những nhà giàu không muốn sinh con, để đổi lấy tiền sinh sống.

Nếu may mắn sinh ra đứa có tiền đồ, còn có thể giúp cả gia đình đổi đời, bước vào hàng ngũ phú quý.

Dương Tuyết mang hai cô bé theo bên mình, để tránh việc lão bản Hoa Nhi không vui, nàng chủ động thương lượng với bà: mỗi ngày vẫn đi làm nấu nướng đúng giờ, không cần tiền công, chỉ mong được để hai đứa nhỏ tạm thời ở lại bên cạnh.

Lão bản Hoa Nhi sảng khoái đồng ý, chỉ là khuyên nàng nên sớm tìm nơi gửi gắm hai đứa trẻ.

Dù sao, bà cũng nhìn ra, Dương Tuyết chắc chắn sẽ không ở đây lâu dài, nàng và người đàn ông đêm qua kia nhất định sẽ có con của riêng mình, không thể nào mang theo những đứa trẻ lớn thế này.

Dương Tuyết cũng không vội, tính ra thời gian và đường đi, Đường Tăng cùng các đồ đệ còn phải vài tháng nữa mới đến Nữ Nhi Quốc, nàng có thể tạm thời sống ở đây, thuận tiện tu luyện.

Nói đến chuyện tu luyện, nhờ lần cứu nhóm trẻ con kia, tu vi của nàng lại tăng lên.

Đêm hôm Tôn Ngộ Không tỏ tình với nàng, nàng đã thành công vượt qua giai đoạn Thần Du hậu kỳ, bước vào giai đoạn Tẩy Thể.

Tu luyện Tẩy Thể tương đối chậm, nàng cần bỏ ra nhiều thời gian rèn luyện thân thể, từng bước gột bỏ giới hạn của thể xác và linh hồn.

Nhưng nàng cũng có chút lo lắng, hồ ly Nguyệt Bạch kia sống hơn ngàn năm rồi, hiện cũng chỉ mới ở Đại Thừa trung kỳ, cách độ kiếp phi thăng vẫn còn một đoạn.

Trong khi đó nàng mới hơn năm trăm tuổi, đã bước vào Tẩy Thể, trong yêu tộc thì đúng là cực kỳ hiếm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!