Chương 41: (Vô Đề)

lúc Dương Tuyết đang hổ đến mức dùng ngón chân đào cả một cung điện, thì bên ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Cốc cốc cốc.

Tôn Ngộ Không lập tức siết chặt Kim Cô Bổng, ánh mắt sắc như d.a. o chằm chằm cửa.

"Ai đấy?" Dương Tuyết kéo Tôn Ngộ Không xuống , rót cho một chén rượu.

"Là ." Giọng của Thần Tài vọng "Ta vài lời với cô nương."

"Rầm!"  Tôn Ngộ Không bật dậy như phản xạ, cầm lấy Kim Cô Bổng liền thẳng cửa.

"Đừng mà…" Dương Tuyết hạ giọng, vội vàng ôm lấy eo , hướng ngoài hô lên:

"Ta ngủ , gì để mai nhé."

"Cũng , chỉ vài câu thôi." Giọng Thần Tài dường như bật khẽ "Ngày mai về Thiên Đình bẩm báo, trong lòng chuyện đè nén lâu, nếu bây giờ, e là sẽ còn cơ hội nữa."

"…" Tôn Ngộ Không chịu nổi nữa, bước dài về phía cửa, hất đổ cả ghế.

"Đại Thánh…" Dương Tuyết nhảy dựng lên, nhào lên lưng ôm chặt, dám gì thêm, bởi vì bên ngoài là Thần Tài, chắc chắn thấy hết.

"Có chuyện gì ?" Thần Tài động liền hỏi, "Có cần giúp ?"

"Không… , chỉ là ghế đổ thôi." Dương Tuyết ngượng , vẫn bám chặt lưng Tôn Ngộ Không như một con gấu túi, "Thần Tài , gì cứ để hẵng , ngày còn dài. Ta thấy mệt, nghỉ sớm."

Dù như thế là , nhưng nàng thật sự Tôn Ngộ Không xong nhảy bổ ngoài đánh với Thần Tài, nàng kết thúc kiểu gì nữa.

Hạt Dẻ Rang Đường

Hơn nữa, những lời cũng chắc hơn .

"Ừm, cũng ." Thần Tài ngoài cửa một lúc, lát dịu giọng , "Vậy cô nương nghỉ ngơi sớm . Đợi từ Thiên Đình trở về, sẽ tìm cô nương chuyện."

"Vâng." Dương Tuyết vẫn bám lưng Tôn Ngộ Không, cứ thế tụt dần xuống.

Đợi chắc chắn Thần Tài rời , nàng mới buông tay, chuẩn nhảy xuống khỏi .

"Cẩn thận." Tôn Ngộ Không thu Kim Cô Bổng , hai tay vòng đỡ lấy nàng một cách chắc chắn.

"Ồ…" Nàng bỗng im bặt, mặt đỏ đến tận mang tai, đầu tiên cảm thấy trái tim theo điều khiển nữa, thậm chí học Tôn Ngộ Không khi : mở cửa bỏ chạy!

Căn phòng trở nên yên tĩnh, bên ngoài cũng còn động tĩnh gì, tiếng tim nàng đập vang vọng như gõ trống.

Đặc biệt là nàng đang lưng Tôn Ngộ Không, tiếng tim đập càng rõ hơn nữa.

Nàng vội vã nhúc nhích, "Thả xuống ."

"Đợi ."  Tôn Ngộ Không thẳng , hai tay vòng qua chân nàng giữ lấy vạt áo, hít một thật sâu để che giấu thở hỗn loạn của "Thời gian qua ở ?"

Dương Tuyết gác cằm lên vai , nhẹ nghiêng đầu áp mặt , lí nhí đáp:

"Chắc là ở miếu Thần Tài, cũng rõ."

"Tim nàng đập nhanh quá." Hắn bất ngờ .

"Không !" Mặt nàng đỏ bừng, vội vùng vẫy, "Thả xuống !"

"Là nàng tự nhảy lên, là… nàng sợ tổn thương khi tỏ tình, nên khó từ chối?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!