Chương 39: (Vô Đề)

Gương mặt đang buồn bã của Dương Tuyết bỗng nở nụ , nàng cất giọng phần chắc chắn:

"Đại Thánh?"

"Là ." Giọng của dịu dàng một cách lạ thường, nhanh đưa mắt quanh bốn phía, "Nửa đêm canh ba ngủ, ngươi gì ở đây? Còn nữa, bọn trẻ từ ?"

"Ta cứu chúng." Dương Tuyết đặt tay lên lồng n.g.ự. c đang đập loạn, cố gắng trấn tĩnh , "Trước tiên đưa bọn nhỏ về thành hãy ."

Tôn Ngộ Không cũng định hỏi nhiều, liền giúp nàng lái xe, đưa đám trẻ trở trong thành.

Nữ tướng thủ vệ cổng thành vô cùng kinh ngạc, ngờ nhiều đứa trẻ như bọn buôn lén đưa khỏi thành ngay mắt .

Dương Tuyết phân tích với họ, lẽ bọn trẻ đưa từng đứa một, tập hợp chuẩn mang đến nơi khác.

Các nữ tướng quyết định lập tức tăng cường kiểm tra, nghiêm túc xử lý vụ việc.

Một đứa lớn hơn, còn nhớ đường về nhà thì binh sĩ hộ tống về tận nhà. Những đứa còn hoặc nên về thì òa , ôm chặt lấy chân Dương Tuyết.

"Hu hu… Tỷ tỷ cứu , về , !"

"Tỷ tỷ cứu , còn nữa , xin tỷ nhận nuôi …" đứa to nhất chính là Tiểu Sơn.

"Tỷ tỷ cứu , nếu về nhà sẽ đem bán mất. Nhà nghèo lắm, hối hận vì sinh ." một cô bé mười tuổi túm lấy ống quần nàng, mắt rưng rưng .

Dương Tuyết đành lòng, liền quyết định tạm thời đưa ba đứa nhỏ theo .

Nàng với lính canh cổng:

"Yên tâm, nếu thể sắp xếp thỏa, sẽ đưa các bé , giao cho các xử lý."

Thấy nữ tử cũng là lương thiện, cứu bọn trẻ thì chắc chắn sẽ hại chúng.

" , đề nghị từ nay nên kiểm tra kỹ lưỡng tất cả nam giới đến Nữ Nhi Quốc. Họ khả năng cao là những kẻ buôn . Ngoài cũng nên lơ là với một nữ nhân, kẻ phân biệt giới tính." Sau nhiều cân nhắc, Dương Tuyết vẫn quyết định nhắc nhở lính gác.

Mặc dù các binh sĩ trông đều trách nhiệm, nhưng vẫn để xảy sơ hở, khiến bọn buôn lộng hành đến .

"Yên tâm, chuyện hệ trọng, chúng sẽ bẩm báo với quốc vương, chắc chắn sẽ đích xử lý." Vị nữ binh nghiêm nghị , "Chúng thể trốn tránh trách nhiệm, nhất định sẽ cho dân chúng một lời giải thích."

Dương Tuyết khẽ gật đầu tán đồng:

"Cực khổ cho các ."

Tôn Ngộ Không bế ba đứa trẻ suốt đường , Dương Tuyết bình tĩnh xử lý việc, khỏi nàng với con mắt khác xưa.

Chỉ mới mười mấy ngày gặp, nàng thật sự giống một yêu tinh sống bốn, năm trăm năm chút nào.

Khi họ tửu lâu Phúc Lai, bà chủ Hoa Nhi thấy ba bé gái đáng yêu như , liền đích sắp xếp chỗ nghỉ cho các bé.

Mặc dù bọn trẻ tin tưởng Dương Tuyết, cứ bám lấy nàng rời, túm áo buông, nhưng cuối cùng Hoa Nhi cũng dùng bánh kẹo ngon dụ dỗ chúng vui vẻ tắm.

Cuối cùng cũng chút thời gian để trò chuyện riêng, mà Tôn Ngộ Không trở nên lúng túng.

Tuy nhiên, đó chỉ là trong lòng phần bối rối, chứ vẻ ngoài trông như khác.

Dương Tuyết để tâm đến việc khi cứu thì tu vi của bất ngờ tăng vọt, chỉ ngượng ngùng tiếp đãi Tôn Ngộ Không, cùng uống bên cửa sổ tầng hai.

Tối nay Tôn Ngộ Không mặc bộ y phục hoa lệ màu xám sẫm, cổ áo thêu hình trúc tinh xảo, ánh nến trông như ngọc thụ lâm phong, ngũ quan tuấn tú càng thêm phần dịu dàng, đúng chuẩn hình tượng công tử phong lưu tuấn tú.

Nếu vì ánh mắt chập chờn và vẻ hoảng loạn thoáng qua, Dương Tuyết chắc chắn sẽ nghi ngờ: liệu đây là một hóa khác của Tôn Ngộ Không ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!