Chương 38: (Vô Đề)

Thanh Thanh cùng Thần Tài ở Nữ Nhi Quốc, mỗi ngày đều đến tửu lâu Phúc Lai tìm Dương Tuyết.

Lúc đầu nàng bận, chẳng thời gian để suy nghĩ kỹ tại Tôn Ngộ Không dám xuất hiện thêm nữa.

dù thế nào, Dương Tuyết cũng còn tâm trạng để nấu nướng kiếm tiền nữa, dứt khoát xin nghỉ việc đầu bếp với bà chủ Hoa Nhi, nhận năm lượng bạc phố dạo mát, giải sầu.

Tâm trạng của nàng lúc cực kỳ tệ, liền ngoài "đổi vận". Gần đây tu vi chẳng tăng tí nào, nàng nhanh chóng tranh thủ tu luyện, đề phòng tới đám Bồ Tát Tây Thiên mò đến.

Đêm khuya yên tĩnh, nàng tới vùng ngoại ô, đường vắng bóng .

Hiếm hoi lắm mới gặp vài đường, là kẻ cưỡi ngựa, đánh xe chạy vội vã trong đêm.

Dương Tuyết mặc bộ đồ đen đơn giản, còn là những chiếc váy lụa rực rỡ, cắt xẻ táo bạo như .

Ăn mặc thế chỉ để đề phòng nếu Tôn Ngộ Không xuất hiện thì sẽ nàng cho sợ chạy mất.

Khi đang con đường núi gồ ghề, Dương Tuyết bỗng thấy tiếng trẻ con nức nở.

Lần theo âm thanh, nàng thấy một nữ nhân đang tựa gốc cây, trong vòng tay là một bé trai chừng ba tuổi, hai con lóc quyến luyến, nỡ rời xa.

Dương Tuyết nhíu mày, nghĩ thầm: Chẳng lẽ nữ nhân định bỏ rơi con ?

"Mẹ ơi, đừng c.h.ế. t mà… đừng bỏ con … hu hu hu… đừng chết…" thì nàng hiểu lầm , nữ nhân đó đang hấp hối, sắp lìa đời.

Dương Tuyết nhẹ nhàng bay lên cành cây gần đó quan sát, nhưng nàng giống bệnh nặng, thần sắc và khí tức đều bình thường.

"Tiểu Sơn, cần con, mà là … bệnh , sẽ lây sang con."

Nữ nhân gỡ tay con khỏi , ho vài tiếng yếu ớt.

"Ngày mai, sẽ dẫn con thành, vị thúc thúc mà ban ngày con gặp sẽ giúp con tìm một nhà , họ sẽ nhận nuôi con."

Thiên hạ rộng lớn, chuyện quái lạ gì cũng .

Dương Tuyết dò xét thở, phát hiện nữ nhân khỏe mạnh, mặc đồ hề tầm thường, giống nghèo túng khốn khổ.

Nàng chỉ đơn giản là nuôi con nữa.

"Mẹ, con đến nhà giàu, đừng bỏ con …"

Đứa bé gào , nhào lòng .

"Cái chú là , ông định đưa con sang nước khác, bắt con nha … con … hu hu…"

Dương Tuyết xổm cây, tức giận đến mức xông xuống đánh nữ nhân một trận.

nghĩ , chuyện nhà , thể hành động lỗ mãng, nhỡ đoán sai thì ?

Dù cũng ngủ , nàng dứt khoát ở xem cho nhẽ.

Sau đó, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ chuyện: Nữ nhân tiếp tục sống ở Nữ Nhi Quốc nữa.

Chờ con mệt ngủ trong lòng, nàng lén giao đứa bé cho một tên buôn chờ sẵn bên rìa rừng, bán nó với giá mười lượng bạc!

"Rắc!"

Dương Tuyết tức đến mức bóp gãy một cành cây, suýt chút nữa đánh động đám buôn .

Ngay khi đứa bé trao , nữ nhân liền lên xe ngựa đang chờ trong rừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!