Chương 36: (Vô Đề)

Dương Tuyết liên tục gật đầu, cảm thấy những lời thật lý.

Trước đây nàng nào ngờ, Tôn Ngộ Không "vô dụng" đến , chỉ một cái hôn mà dọa chạy mất.

Nếu gặp yêu tinh nào xinh hơn nàng, hoặc khi lên Thiên Đình cầu viện mà vướng một nữ thần tiên dung mạo khuynh thành, mà giữ vững lòng thì chẳng nguy hiểm ?

Không !

Nàng nhất định tìm cách gặp Tôn Ngộ Không, trói thật chặt mới .

Hoa Nhi say, gục bàn, Dương Tuyết mất một phen vất vả mới đưa bà lên lầu, đặt lên giường nghỉ ngơi.

Nàng bước xuống tầng một, định bắt đầu kiếm tiền thì… Thần Tài bất ngờ xuất hiện mặt nàng.

"Lại là ngài ?" Dương Tuyết khi Hoa Nhi "khai sáng", bỗng Thần Tài với ánh mắt thấu hiểu hơn, đột nhiên cảm thấy đống vàng bạc nhận … hình như cũng chẳng lấy gì yên tâm nữa.

"Thế nào? Không chào đón ?"

Hắn tìm một chỗ trống xuống, vẻ mặt bình tĩnh, "Ta đến ăn cơm. Do cô nương nấu. Một món mười lượng vàng."

Thấy vẻ nghiêm túc của , Dương Tuyết bỗng cảm thấy tội , vội lắc đầu liên tục:

"Không . Giá trời như thế sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của tửu lâu, còn ai dám ăn món của nữa."

Hắn mỉm , trong ánh mắt còn chút nuông chiều, tựa tay lên thái dương :

"Vậy thì tính giá bình thường . Làm cho một đĩa bò cay xào , ăn xong vẫn còn thèm đến tận bây giờ."

"Trời ơi, ngài ăn xong còn cay nghẹn cả họng đấy! Còn dám ăn nữa ?"

Dương Tuyết bỗng cảm thấy bản giống y chang một… tra nữ.

"Hay là… ngài đừng ăn nữa. Dù ngài cũng rượu ngọc lộ trời, ngon hơn bất kỳ món phàm trần nào."

"Không, món cô nương nấu đặc biệt. Ta cũng coi như từng nếm hết mỹ vị khắp thiên hạ, nhưng từng ăn món bò cay nào ngon đến thế.

Lúc đầu tưởng cay quá, nhưng ăn nghiện… cho một phần nữa ?"

Hắn còn nghiêng đầu, gập quạt chắp tay, vẻ mặt cực kỳ đáng yêu:

"Bạch cô nương, phiền ~"

"…"

Dương Tuyết khổ. Nhìn gương mặt trẻ trung trai của còn bày cái vẻ đáng yêu lấy lòng, nàng nên choáng nên hổ nữa.

"Dương Tuyết là tên thật của cô nương đúng ? Ta cũng gọi như thế chứ?"

Hắn thu vẻ đùa cợt, nàng nghiêm túc hỏi.

"Ừm, đương nhiên ."

"Cô nương thực sự yêu Tôn Ngộ Không ?"

Hắn cúi đầu, khẽ vuốt chiếc quạt, nhẹ giọng hỏi.

"Ừm."

"Vậy… cô nương giữ cách với , là vì sợ khác hiểu nhầm?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!