Dương Tuyết bắt đầu bước giai đoạn tu hành "Phật hệ", tức là thuận theo duyên, tùy tâm mà sống, bởi cuộc sống ở Nữ Nhi Quốc khiến nàng thấy vô cùng mãn nguyện.
Chỉ là… từ cuối cùng gặp Đại Thánh đến nay cũng hơn mười ngày, chẳng lẽ vì nụ hôn đó mà dọa chạy mất tiêu?
Chỉ là một cái hôn thôi mà, mà khiến nàng bồi thường cho chủ quán trọ đến nửa túi vàng!
Cho nên, bất kể lúc nào cũng kiếm tiền nuôi mới sống . Dương Tuyết bèn nhận đầu bếp ở một tửu lâu nhỏ ít để ý trong Nữ Nhi Quốc.
Bà chủ là một nữ nhân năm mươi tuổi, thiếu tiền, sống thong dong. Quán vắng hoe cũng chẳng sốt ruột. Dương Tuyết chọn đầu bếp ở đây, chính là vì nhàn rỗi một chút.
Bà chủ tên là Hoa Nhi, thường bên cửa sổ tầng hai, tay cầm ống điếu dài, vắt chân chữ ngũ, mặc y phục thêu mẫu đơn đỏ rực, phong tình quyến rũ.
Dương Tuyết ngưỡng mộ bà, như thể chuyện đời chẳng dính dáng gì tới bà, nhàn nhã nhẹ nhàng, sống như một kẻ lữ hành xinh trong cõi trần gian.
Buổi chiều khách, Dương Tuyết một bộ váy mới, chính là bộ váy voan xanh nhạt từng dọa Đại Thánh bỏ chạy.
Thật bộ váy chỉ mỏng, xuyên thấu, bờ vai tròn lộ , phần xẻ tà bên trái cao một chút thôi…
"Uống gì chứ? Hiếm khi chịu xuống trò chuyện với , chi bằng uống rượu ."
Hoa Nhi cầm ống điếu gõ gõ xuống bàn, đặt sang bên cạnh.
Hạt Dẻ Rang Đường
"Thời tiết nóng thế , chẳng uống rượu."
Dương Tuyết uể oải úp bàn, vẻ mặt như thất tình.
"Nhìn bộ dạng hồn vía lên mây, chẳng đang nhớ nam nhân thì là gì nữa? Trà hợp với tâm tình ."
Hoa Nhi đưa rượu cho nàng, ghé tai thì thầm:
"Uống với một chén, tặng một món báu vật. Cam đoan sẽ khiến thích vướng bận dứt, dù bay lên trời, chui xuống đất, trốn tới chân trời góc bể, cũng chẳng quên nổi , ngày đêm nhung nhớ, tâm tâm niệm niệm!"
Nói xong, Hoa Nhi tự tin nhướng mày, vẫy tay nhẹ nhàng một cái, thị nữ cận bên cạnh liền gật đầu rời .
Chẳng mấy chốc, thị nữ mang đến một chiếc hộp, đặt mặt Dương Tuyết.
Dương Tuyết tưởng bà chủ chỉ đùa:
"Hoa Nhi tỷ tỷ, tỷ nghiêm túc ? Nhìn giống đang nhớ nam nhân lắm ?"
Nàng thì chỉ nhớ chút chút, phần lớn là cảm thấy thất vọng.
Vì một nụ hôn, Tôn Ngộ Không – từng chăm sóc nàng chu đáo, lặn biệt tăm một chút tin tức…
"Không đang nhớ , thì chắc đầu vấn đề ."
Hoa Nhi uống một ngụm rượu, nhướng mày đánh giá nàng từ đầu đến chân:
"Xinh thế , để tâm tuấn tú đến cỡ nào. Lần nhớ dắt đến cho ngắm thử."
"Dạ…"
Dù nàng , nhưng chắc Tôn Ngộ Không sẽ cho nàng cơ hội nữa …
"Nghe từng sập cả tầng hai một quán trọ? Chuyện gì xảy thế?"
Bà chủ nhấm nháp hạt dưa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!