Hắc Báo Vương trừng mắt Tôn Ngộ Không bất ngờ xuất hiện, mở miệng liền vạch trần chuyện xưa của , lửa giận bốc lên, ánh mắt sắc lạnh:
"Tôn Ngộ Không, ngươi lo mà hộ tống Đường Tăng Tây Thiên thỉnh kinh, chạy đến đây chen gì? Hay là con khỉ nhảy từ tảng đá như ngươi cũng động lòng trần, lấy vợ ?"
Tôn Ngộ Không ghét nhất là khác cố ý nhắc đến chuyện chui từ đá . Sao nào? Ăn cơm nhà ngươi chắc? Từ đá nhảy thì phiền đến ai?
"Ngươi là con ngươi sinh thì ghê gớm lắm ? Hơn ở chỗ nào? Không lo mà ở trong động hầu hạ đám báo cái và hồ ly của ngươi, chạy đây gì? Trong động hết hàng mới chạy ngoài kiếm ăn hả?"
Tôn Ngộ Không chống nạnh, khí thế ngút trời Hắc Báo Vương đầy khiêu khích.
Dương Tuyết nhịn ôm đầu:
"Đây là quán ăn giữa nhân gian, hai cãi như , còn yêu với ma, khách khứa trong tiệm đều hai dọa chạy hết ."
Nhìn quanh, những chiếc bàn vốn đông nghịt giờ trống .
Ông chủ quán trốn kỹ quầy, thỉnh thoảng hé đầu hóng hớt. Dù sợ chết, nhưng hiếm khi thấy chuyện ly kỳ quỷ quái thế giữa chốn nhân gian, lòng hiếu kỳ vẫn lấn át nỗi sợ.
"Dù thì cũng hết , ông chủ, mang rượu đây!"
Tôn Ngộ Không gọi lớn một tiếng, tự nhiên xuống cạnh Dương Tuyết.
"Làm thêm vài món chay nữa, mang theo đường."
Tiểu Nhu và Miêu Miêu sớm lui về ở bàn bên cạnh. So với Hắc Báo Vương màu mè như chim công , hai họ càng sợ cây Kim Cô Bổng trong tay Tôn Ngộ Không hơn.
Dù và tỷ tỷ là chỗ quen cũ, hơn nữa trông vẻ thiết, nhưng đôi mắt Hỏa Nhãn Kim Tinh quả thật khiến dám thẳng.
Tiểu Nhu rón rén liếc ba , chợt khẽ với Miêu Miêu:
"Miêu Miêu, cảm thấy Tôn Ngộ Không chút thích tỷ tỷ ? Với khác thì hung dữ, mà với tỷ tỷ thì kiểu mượn oai mà dọa. Với đang lấy kinh mà còn tranh thủ về thăm tỷ tỷ, chẳng lo cho tỷ tỷ ?"
Miêu Miêu khẽ gật đầu, vẻ mặt phần buồn bã:
"Chắc … Tôn Ngộ Không đối với tỷ tỷ đúng là giống với khác. Có lẽ vì tỷ tỷ xinh lương thiện, cảm hóa ngài ."
"Không đúng, đúng!" Tiểu Nhu phản bác ngay, "Ngài là Tề Thiên Đại Thánh, từng đại náo Thiên Cung, dám chống cả Như Lai! Sao thể mấy chuyện trẻ con như thế? Huynh ngài lúc , chẳng rõ ràng đang ghen ? Ngài lo Hắc Báo Vương lừa gạt tỷ tỷ, còn cơ hội gần gũi tỷ tỷ nữa."
Tiểu Nhu vốn cũng từng thoại bản, từng thấy chuyện yêu – yêu tình sâu nghĩa nặng, nên cũng hiểu vài phần.
Miêu Miêu đáp, chỉ im lặng ba ở bàn bên .
Dương Tuyết từng thấy Tôn Ngộ Không mặt dễ thương như thế.
Lén liếc đang đối đầu với Hắc Báo Vương, trong lòng nàng bỗng ngọt ngào đến kỳ lạ.
Thật nàng và Tôn Ngộ Không vốn chẳng hẹn hò gì cả, là Miêu Miêu bịa .
Thế nhưng xuất hiện đúng lúc như , khiến nàng bất ngờ cảm động.
"Đại Thánh, ngài thời gian tới đây ?"
Dương Tuyết gắp cho một cái đùi gà, giọng dịu dàng dịu hẳn bầu khí căng thẳng nơi bàn ăn:
"Uống rượu mà thịt thì còn gì là vui? Lâu ngài ăn thịt đúng ? Ăn nhiều , hôm nay mời."
"Ừ." Tôn Ngộ Không sang chỗ khác, khí lạnh quanh cũng tan , uống một ngụm rượu lạnh nhạt :
"Lão Hắc, ngươi thể ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!