Nghe , Dương Tuyết vội vàng lắc đầu, vì quá kích động mà ho sặc sụa ngừng.
"Khụ khụ khụ… Đại Thánh hiểu lầm , tiểu nữ hứng thú với một kiệm lời như Đường Tăng …" Sao hiểu sai như chứ!
"Khụ khụ… nếu Đại Thánh về thì nhắc nữa là … khụ khụ…" Nàng ho đến đỏ mặt tía tai, nước mắt lưng tròng.
Tôn Ngộ Không rót cho nàng một chén rượu, "Kích động cái gì, dù Đường Tăng cũng một lòng hướng Phật, dù ngươi si mê thế nào, cũng chẳng xiêu lòng ."
"…" Cạn lời , trí tưởng tượng của con khỉ đúng là ai sánh bằng.
"Chưa từng thấy con yêu quái nào si tình như ngươi , còn thể thoát khỏi bàn tay Như Lai, bản lĩnh cũng nhỏ." Hắn bằng giọng nhàn nhạt, tuy xa cách nhưng ẩn chứa sự quan tâm, " khuyên ngươi nên nghĩ thoáng, tìm một chỗ an tu luyện bảo tính mạng thì hơn. Dù Như Lai tìm ngươi, nhưng và yêu mạnh hơn ngươi thì khắp nơi."
Thế nhưng hiểu , chỉ cần nghĩ đến việc nàng đến vì Đường Tăng, còn hiểu rõ Đường Tăng như , trong lòng thấy khó chịu.
Càng bực hơn là, để khiến c.h.ế. t tâm bảo vệ Đường Tăng, nàng còn ngang nhiên trêu chọc ! Dụng tâm như , rốt cuộc là ngu ngốc thật giả ngốc?
Đường Tăng tuy lắm lời, nhưng chắc chắn bao giờ mấy câu sến súa như "quan tâm" "xót xa" .
"Đại Thánh," uống rượu , Dương Tuyết hết ho, nàng lập tức giơ tay thề, "Ta thề với trời, hôm nay đến đây chỉ vì ngắm Hoa Quả Sơn của ngài thôi, chẳng liên quan gì đến Đường Tăng hết!"
Tôn Ngộ Không chẳng thèm ngẩng đầu, cứ thong thả ăn tiếp, ngó lơ nàng.
"Lần đầu gặp mặt, là thích kiểu như Đại Thánh , mà ngài vẫn nghi ngờ … Đại Thánh, dù ngài tin , thì cũng đừng xúc phạm gu thẩm mỹ của chứ!"
Tôn Ngộ Không vẫn dửng dưng, như thể trong phòng chẳng con yêu nào đang chuyện với .
Xem tung tuyệt chiêu .
"Đại Thánh, tuy là yêu, nhưng ngưỡng mộ chỉ một, đó là Tề Thiên Đại Thánh. Nghe đồn Hỏa Nhãn Kim Tinh, bản tính thuần lương, trừ gian diệt bạo, bảo vệ kẻ yếu, là đại hùng đội trời đạp đất. Ta tu luyện chính là để ngày đạt đạo thành chính quả, áp trại phu nhân ở Hoa Quả Sơn thì ít cũng thể … bạn!"
"Phụt—" Tôn Ngộ Không đưa rượu lên miệng phun hết.
Gì cơ?
Áp trại phu nhân???
Chỉ bốn chữ thôi mà khiến Tôn Ngộ Không bật , nhảy thẳng lên bàn!
Còn thiếu tí nữa là bốc khói, Dương Tuyết cảm thấy vô cùng thành tựu.
Không cưới nam thần siêu cấp thì cũng trêu cho bằng mới uổng kiếp sống !
"Từ chia tay , đêm nào cũng nhớ ngài, lòng như tơ vò…"
"Im !" Tôn Ngộ Không đập bàn cái rầm, mặt đỏ gay, chỉ tay nàng giận dữ, "Lão Tôn chơi mấy trò ! Nếu ngươi còn thêm một chữ, lập tức tiễn ngươi gặp Diêm Vương!"
"Ồ." Nàng chớp mắt, ngoan ngoãn đúng một chữ.
"Ngươi…" Hắn nghiến răng, tay chỉ nàng run run, "Ra ngoài!"
"Nếu ngài chê, kết nghĩa cũng , miễn là thể cùng Đại Thánh…"
"Bạch Cốt Tinh, tin lão tử…"
"Đại Thánh đừng giận!" Thấy thật sự chọc nổi đóa, Dương Tuyết quyết định thu chiêu đúng lúc.
Nàng vội chạy cửa, còn quên đầu nhe răng :
"Đại Thánh ăn cơm ngon miệng nha~ Vừa nãy đều là lời thật lòng, lòng trời đất chứng giám đó nha!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!