Chương 6: (Vô Đề)

[6] Chuột phi – Yoga Chuột

***

Trong biển cát nóng bỏng trầm lặng, bóng dáng nho nhỏ màu xanh lá cây nhanh nhẹn xê dịch, thỉnh thoảng bò vào bò ra mấy tòa kiến trúc. Trước khi ra ngoài Thư Thủy Thủy đã đặc biệt dọn dẹp một khoảng không gian trong linh phủ để sau khi thu thập chậu bông có thể thuận lợi mang theo bên người.

Tìm kiếm vài tòa kiến trúc, Thư Thủy Thủy thu hoạch được mấy chậu bông, thực vật trong chậu đều đã sớm khô héo. Trừ bỏ chậu bông, Thư Thủy Thủy còn thu hoạch được một cái hồ cá khô cạn, nửa bao phân bón cùng một chiếc xe đồ chơi điều khiển từ xa đã hết pin.

Cái gì? Bạn nói sao lại phải lấy xe đồ chơi, dĩ nhiên là vì Thư Thủy Thủy không muốn dựa vào hai cái chân nhỏ nhỏ ngắn ngắn của mình đi trên sa mạc, Thư Thủy Thủy cảm thấy mình không thể lái xe nhưng xe đồ chơi thì vẫn được, nếu có thể tìm được vài cục pin hay máy phát điện thì sẽ càng hoàn mỹ hơn.

Thư Thủy Thủy kiểm tra những thiết bị cần dùng pin, không phát hiện cái nào còn năng lượng, nhưng nó phát hiện pin của thời đại này chỉ có một loại, chính là loại thường dùng nhất, điều này làm Thư Thủy vui vẻ không thôi.

Cân nhắc tới khả năng vì bão điện từ ảnh hưởng nên thành phố Long Khải có lẽ không còn điện, Thư Thủy Thủy chỉ có thể cố gắng tìm máy phát điện, tốt nhất là loại cầm tay.

Bé chuột béo xuyên qua vài tòa kiến trúc thì từ bỏ hành trình tìm kiếm, Thư Thủy Thủy phát hiện tòa thành phố này hẳn đã bị người ta lục soát vật tư, dọc theo đường đi không phát hiện thứ gì có thể ăn, lưu lại chỉ có mấy thứ không tiện xê dịch hoặc tính thực dụng không cao.

Khi mặt trời lên tới điểm cao nhất, cũng chính là giữa trưa, mặt trời chói chang thiêu rụi đất đai, Thư Thủy Thủy từ trong một tòa kiến trúc chui ra, sau khi giẫm vài bước trên mặt cát thì vội vàng nhón chân nhanh chóng quay trở lại bóng râm.

Thư Thủy Thủy cảm thấy thực mới lạ, cho dù là sa mạc nóng nhất địa cầu nó cũng chưa từng cảm thụ nhiệt độ cao tới như vậy.

Chưa từ bỏ ý định thò bàn chân nhỏ thử giẫm lên cát, không tới hai giây Thư Thủy Thủy đã rụt chân lại, đặt mông ngồi trong bóng râm, ôm chân thổi a thổi, lúc này mới cảm thấy khá hơn một chút.

Thư Thủy Thủy rốt cuộc chắc chắn, mặt cát bên ngoài căn bản không thích hợp đi lại, nhiệt độ bề mặt ít nhất cũng hơn sáu mươi độ, đi chân không không bao lâu sẽ bị nướng chín luôn.

Thư Thủy Thủy đội nón lá sen ngồi trong bóng râm không quá mát mẻ chống má ngẩn người, xem ra trừ bỏ thức ăn thì nó còn phải chuẩn bị công cụ chống nắng, cả giày nữa.

Bởi vì nhiệt độ bên ngoài quá cao, Thư Thủy Thủy tạm thời từ bỏ hành động tìm kiếm vật tư, dựa vào tòa nhà ngáp một cái, nó lắc đầu, từ chối cơn buồn ngủ lúc ban trưa, Thư Thủy Thủy dự định ít nhất phải chờ tới khi gieo hạt giống xong mới ngủ, như vậy khi tỉnh lại vừa vặn có thể thu hoạch thức ăn.

Trong lúc rảnh rỗi Thư Thủy Thủy từ miệng móc ra một tấm bản đồ thu thập được trước đó, bản đồ này xé ra từ một quyển sách, dù sao thì bản đồ cũng không dễ tìm.

Bản đồ phác họa tỉ mỉ phân bố trong thành phố Long Khải, bao gồm các loại kiến trúc, Thư Thủy Thủy nhớ đó là một quyển sách du lịch đặc biệt giới thiệu về thành phố Long Khải. Ngồi trên bản đồ, móng vuốt bé xíu chầm chậm di động bên trên tìm kiếm tòa nhà đáng giá tìm kiếm.

Móng vuốt cuối cùng dừng lại ở thủy cung, vườn bách thảo một chút, cuối cùng dừng lại ở viện bảo tàng cùng trường học.

Thư Thủy Thủy không xác định trẻ em ở thế giới này học nguyên lý máy phát điện ở độ tuổi nào, có lẽ trong tư liệu giảng dạy vật lý có thể tìm được máy phát điện cầm tay. Mà viện bảo tàng cũng có thể cất giữ những thiết bị "cổ xưa".

Hai nơi này vừa vặn không tồn trữ thức ăn, hẳn là không bị người ta nhắm tới, Thư Thủy Thủy xoa xoa móng chờ nhiệt độ hạ xuống.

Thế nhưng theo thời gian trôi qua, nhiệt độ chẳng những không hạ xuống ngược lại lại ngày càng cao hơn, cuối cùng ngây ngô ở trong bóng râm cũng không chịu nổi, Thư Thủy Thủy chui vào trong tòa nhà phía sau lưng, nó cảm thấy mình giống như đang ở trong lồng chưng cách thủy, cả con chuột mồ hôi đầm đìa, nhiệt độ cao như vậy khó trách thực vật đều chết khô.

Ước chừng sau hai giờ chiều, nhiệt độ cao tới cực hạn mới thoáng hạ xuống một chút. Nhưng nhiệt độ thích hợp đi lại thì phải chờ tới tận lúc hoàng hôn.

Thư Thủy Thủy đội nón lá sen, thò chân nhỏ dò xét một chút, rốt cuộc bước ra khỏi tòa nhà, xác định phương hướng đi về phía trường học. Mặc dù nhiệt độ cát quả thực đã có thể đi lại nhưng Thư Thủy Thủy vẫn không dám dừng lại, lạch bạch lạch bạch nhón chân chạy thẳng một đường chui vào trong trường học.

Trường học cũng không khóa lại, như vậy lại càng dễ dàng cho Thư Thủy Thủy hành động, cuối cùng Thư Thủy Thủy dựa vào bản đồ hướng dẫn tìm được phòng tư liệu giảng dạy, chỉ là vẫn không tìm được máy phát điện. Thư Thủy Thủy leo lên leo xuống tìm được một tấm đệm cách nhiệt mềm nhũn, sau đó rời khỏi trường học, không ngừng nghỉ chạy tới viện bảo tàng.

Viện bảo tàng của thành phố Long Khải rất lớn, mặc dù có một phần bị cát vàng chôn vùi nhưng phần còn lại cũng đủ cho người ta xem rồi. Thư Thủy Thủy ở cửa tìm được bản đồ viện bảo tàng, phát hiện nơi này được chia thành nhiều khu triển lãm khác biệt, Thư Thủy Thủy muốn tìm là khu cổ vật.

Sau khi khẳng định xong phương hướng, Thư Thủy Thủy bắt đầu đi dọc theo lối đi.

Mặt trời lúc hoàng hôn lặn xuống đặc biệt nhanh, Thư Thủy Thủy có năng lực nhìn ban đêm nhưng vẫn không thuận lợi như ban ngày. Nhất là trong đêm tối an tĩnh, xung quanh không hề có một âm thanh nào cả, chỉ có tiếng bước chân khe khẽ của Thư Thủy Thủy.

Thư Thủy Thủy bước đi trong viện bảo tàng trống rỗng, cảm giác tim mình nảy lên thình thịch thình thịch. Trong viện bảo tàng trưng bày đủ thứ kỳ quái, có rất nhiều thứ Thư Thủy Thủy không nhận ra, thế nhưng lúc này nó không hề có chút tò mò nào, thậm chí còn suy nghĩ tới việc chờ tới ngày mai sáng trưng rồi mới quay lại, bởi vì những thứ xa lạ hoặc cao lớn kia ở trong bóng đêm rõ ràng có chút kinh dị.

Không biết trong viện bảo tàng có sinh vật khác hay không, lỡ như có một hai con mèo thì phải làm sao? Nghĩ tới móng vuốt sắc bén, tiếng mèo kêu làm người ta rợn tóc gáy, Thư Thủy Thủy suýt chút nữa tự dọa chính mình sợ tới muốn giấc ngủ không tỉnh lại nữa.

Nhưng hiển nhiên Thư Thủy Thủy đã lo lắng thái quá, bão điện từ vừa quá cảnh, trong thành phố Long Khải không còn bất cứ sinh mạng sống nào.

Sau một phen bổ não phong phú, Thư Thủy Thủy rốt cuộc căn cứ theo niên đại tìm được khu vực mình muốn, hơn nữa thành công phát hiện máy phát điện cầm tay trên bệ trưng bày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!