Mặc dù Cổ Lan Cốt không muốn chuột nhỏ quá mệt mỏi nhưng nhìn Thư Thủy Thủy giơ bốn bóng vuốt treo trên không, còn xòe vuốt tính toán xem bữa sáng nên ăn gì, Cổ Lan Cốt không muốn làm chuột nhỏ thất vọng chỉ có thể đi tới phòng bếp.
Cho dù đang ở trong trạng thái bị xách lên, Cổ Lan Cốt cũng rất yên tâm, căn bản không lo lắng mình bị ngã xuống, lúc này hai móng vuốt đang bận xòe ra: "Khoai lang thì mỗi người một củ, tổng cộng năm củ, còn có thịt, chẳng lẽ phải làm thịt năm con châu chấu? Thật ra bữa sáng thanh đạm một chút cũng tốt, không ăn thịt cũng được, hoa quả thì năm quả anh đào làm trang trí, dưa hấu, cây tăm, quả táo, chuối tiêu đều là hoa quả bình thường, còn có mì, mà thôi, không có nhiều bột mì, không đủ cho năm người ăn, giữ lại mốt để riêng cho Cốt Cốt ăn…"
Nghe tới đây, Cổ Lan Cốt nhếch khóe môi, tốc độ đi về phía phòng bếp nhanh hơn không ít.
Trong phòng khác, nhìn Cổ Lan Cốt dẫn Thư Thủy Thủy đi rồi, Nam Phương không xác định hỏi: "Nhóc chuột khi nãy nói muốn làm đồ ăn sáng cho chúng ta à? Anh à, em cảm thấy khả năng anh bị độc chết khá cao nha."
Nam Phương thật sự không ôm hi vọng gì với tài nấu nướng của một con chuột, có trời mới biết lúc chuột nhỏ đang nấu cơm liệu có tự lăn vào trong nồi hay không, tuy Nam Phương muốn ăn thịt nhưng cũng không muốn ăn thịt chuột.
Nam Ca không lên tiếng, bởi vì anh không nắm chắc lời Thư Thủy Thủy vừa nói, Thư Thủy Thủy làm bữa sáng? Nói thật thì anh cũng không dám nghĩ tới, hơn nữa cũng có lo lắng tương tự, dáng người bé xíu của Thư Thủy Thủy đứng ở bên cạnh nồi thật sự sẽ không bõm vào bên trong chứ?
Chỉ có hai mắt Dư Tẫn lóe sáng: "Nếu hai người không muốn ăn thì nhường tui, tui cảm thấy tui có thể ăn phần châu chấu của ba người."
"Ông nói gì? !" Nam Phương kinh ngạc: "Châu chấu? Là châu chấu mà tui đang nghĩ à?"
"Đúng vậy, chính là châu chấu đó đó, tui có thể ăn giùm ông." Trong đáy mắt Dư Tẫn ẩn giấu chút giảo hoạt, dù sao thì lần đầu tiên nhìn thấy Cổ Lan Cốt ăn châu chấu, Dư Tẫn nghĩ tới cũng muốn nôn, nhưng chờ Thư Thủy Thủy nướng châu chấu xong thì chuyển thành ch** n**c miếng òng ọc.
"Thật đáng sợ! Em quên mất chuyện chuột ăn côn trùng, anh à, bây giờ em dẫn anh đi nha, bằng không chốc nữa con chuột kia ra thì anh Cổ Lan chắc chắn sẽ không cho đi đâu!" Nghĩ tới đám bọn họ ngồi quanh bàn, trong khay cơm trước mặt mỗi người là một đống châu chấu, Nam Phương không khỏi run rẩy.
So sánh ra thì Nam Ca bình tĩnh hơn: "Đó là tấm lòng thành của Thư Thủy Thủy, sao có thể nửa đường chạy trốn như vậy, thành thật chờ đi."
Nam Phương nhụt chí đặt mông ngồi xuống ghế, cảm giác mình căn bản không phải em ruột, con chuột kia mới là em ruột.
Kế hoạch lén dọa lui hai người thất bại, Dư Tẫn cảm thấy thực tiếc nuối, chẳng qua vẫn nghĩ một đằng nói một nẻo an ủi: "Đừng quá lo lắng, Thư Thủy Thủy xem tám con châu chấu kia như bảo bối vậy, có lẽ sẽ không lấy ra nướng đâu, đó dù sao cũng là châu chấu đổi từ hai chiếc máy mô phỏng đó!"
"Cái gì?" Đoạn trước nghe có vẻ không được tự nhiên, nhưng ít nhiều gì cũng có chút an ủi Nam Phương, nhưng nghe tới khúc sau thì Nam Phương đã lập tức đứng dậy: "Đổi hai cái máy mô phỏng! Tám con châu chấu á hả? Điên rồi sao?"
Ánh mắt Nam Ca cũng không bị khống chế quay sang, bình tĩnh như anh cũng có chút không bình tĩnh nổi.
Thấy phản ứng hai người, Dư Tẫn lộ ra chút biểu tình đắc ý, phản ứng của mình khi đó mới không lớn như vậy: "Tám con châu chấu đổi hai máy mô phỏng á? Đâu có."
Nam Ca và Nam Phương cùng thở phào nhẹ nhõm.
"Rõ ràng là bốn con châu chấu đổi hai máy mô phỏng, bốn con còn lại là tui bắt để bồi thường Thủy Thủy." Dư Tẫn nhìn phản ứng của hai người, có cảm giác rất hả hê, xem đi xem đi, hiện giờ tới phiên mấy người giật mình rồi.
Nam Ca và Nam Phương quả thực bị dọa nhảy dựng, sau đó Nam Phương lộ ra biểu cảm cực kỳ đau đớn: "Anh Dư Tẫn! Có phải anh nhũn não rồi không? Sao có thể đổi được chứ? Sao có thể đổi chứ? ! Tiểu đội bọn em khổ sở nhiều ngày như vậy cũng không tìm được cái máy mô phỏng nào, anh thì hay rồi, bị người ta dùng bốn con châu chấu đổi đi hai cái máy mô phỏng! Đó là máy mô phỏng đó!
Là báu vật vô giá liên quan tới sống chết!"
Nào chỉ là hoảng sợ, Nam Phương có cảm giác sắp hộc máu tới nơi rồi, đây là thao tác gì vậy?
Dư Tẫn cũng không tức giận, làm ra dáng vẻ cao thâm nói: "Tui biết chứ, cho nên mới đổi."
Nam Phương và Nam Ca: "…"
Dư Tẫn chờ đợi biểu cảm ngưỡng mộ của hai người.
Nam Ca bình tĩnh nói: "Cậu ta không phải bị nhũn não, căn bản là không có não."
Nam Phương gật đầu phụ họa: "Anh nói đúng."
Dư Tẫn? ? ? Chuyện gì vậy? Rõ ràng là mình và Thư Thủy Thủy nói cùng một câu mà? Vì sao tình huống lại phát triển khác như vậy? Điều này thực không khoa học! Dư Tẫn nghĩ thế nào cũng không thông được, vì sao những lời này Thư Thủy Thủy nói ra thì nhận được sự công nhận của rất cả mọi người, thậm chí còn làm tên gian manh Lưu Độ phục sát đất. Sao tới phiên cậu thì lại khác hẳn như vậy?
Trong phòng khách, Dư Tẫn chìm vào trầm tư nhưng vẫn không thể nào hiểu được, trong đầu đột nhiên vang lên câu nói Thư Thủy Thủy thường nói. Lẽ nào, thật sự là vì mình không có lông xù?
Nhìn Dư Tẫn chìm trong suy tư, Nam Ca và Nam Phương vẫn còn đau đớn: "Không đúng, ông dám làm ra chuyện như vậy mà không bị anh Cổ Lan đánh chết à? Quả nhiên là gạt bọn tui."
Dư Tẫn theo bản năng phản đối: "Không phải tui bán, là Thủy Thủy bán."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!