Chương 38: (Vô Đề)

[38] Chuột phi – Phòng Cháy Phòng Trộm Phòng Dư Tẫn

****

Chuột triết lý không phải đang giảng đạo lý mà đơn thuần là biểu đạt tầm quan trọng của giấc ngủ, hơn nữa đó cũng chính là nguyên tắc mà Thư Thủy Thủy vẫn luôn tuân thủ, đối với Thư Thủy Thủy mà nói, kết cục viên mãn nhất của đời người đại khái chính là được chết khi đang ngủ.

Về phần máy mô phỏng, nếu nó đại biểu cho hi vọng sống sót, như vậy để càng nhiều sinh mệnh sống sót thì có gì không đúng, nó cũng đổi được hai con châu chấu cơ mà.

Thư Thủy Thủy không có tính toán lợi ích phức tạp như con người, cái đầu nhỏ của nó rất đơn giản, nếu thế giới này sắp hủy diệt thì mọi người nên cùng cố gắng, như vậy khẳng định tốt hơn là một người cố gắng.

Tiểu đội khu B và cả tiểu đội Cổ Lan Cốt đều lộ ra biểu cảm xấu hổ, bọn họ còn không thấu suốt bằng một con chuột, vẫn luôn tính toán lo được lo mất, không nguyện ý chịu thiệt, hiện giờ xem ra mình còn không bằng một con chuột.

Sau khi tới tinh cầu Thương Chiến, Lưu Độ đã nhanh chóng trưởng thành, khôn khéo, tính toán, đề phòng, cảnh giác, thậm chí là giả dối, tất cả những thứ này ở nơi đây không tính là xấu, ngược lại nó tượng trưng cho thực lực, Lưu Độ đã không nhớ rõ mình đã sống như vậy bao lâu rồi, hắn từng cho rằng trước khi chết già ở tinh cầu Thương Chiến này, mình sẽ luôn sống như vậy.

Mà giờ đây, Lưu Độ đã không còn cách nào cảm nhận được tín nhiệm từ nhân loại, nhưng thế mà lại lại tin tưởng một con chuột nhỏ, nhìn cục nắm lông xù này, Lưu Độ căn bản không thể nào nghi ngờ, ai lại nghi ngờ một vật nhỏ mềm mại đáng yêu như thế chứ: "Thủy Thủy còn máy mô phỏng không? Hay là… tôi để lại một cái cho Thủy Thủy nha?"

Nghĩ tới năm nay số lượng máy mô phỏng ít ỏi, Lưu Độ hiếm thấy kích phát lương tâm, dù sao thì máy mô phỏng cũng rớt xuống đầu Thư Thủy Thủy, đáng ra nên thuộc về tiểu đội Cổ Lan Cốt, mình dùng hai con châu chấu đổi lấy thì quả thực có chút khi dễ chuột.

Thư Thủy Thủy nghe vậy liền khí phách giơ giơ móng vuốt: "Không sao, tôi còn cả ổ."

Một lần nữa nghe thấy từ ổ này, lòng hiếu kỳ của mọi người liền bị câu lên: "Một ổ là bao nhiêu?" Lưu Độ cũng khó hiểu, lần đầu tiên nghe thấy có người dùng từ như vậy để hình dung máy mô phỏng.

Thư Thủy Thủy xòe móng vuốt lẩm nhẩm: "Một, hai, ba, bốn, năm, sáu… sáu… sáu…"

Mọi người: "…" Sao lại nghẹn lại ở sáu chứ? Không đúng! Chẳng lẽ có sáu cái?

"Thì ra Thủy Thủy còn nhặt được sáu cái hả, quá tuyệt vời!" Dư Tẫn cảm thấy lửa giận tích tụ vì câu nói "tôi biết, cho nên mới đổi nha" của Thư Thủy Thủy tan biết sạch sẽ, bây giờ mới biết Thư Thủy Thủy còn nhặt được tới sáu cái máy mô phỏng, trong lòng chỉ còn mừng rỡ không thôi.

Nháy mắt, tựa hồ tháo gỡ được tuy duy hạn hẹp của mình, có lẽ chính vì không phải nhân loại nên Thủy Thủy mới có cái nhìn khác biệt, máy mô phỏng đúng là vô giá, nhưng chỉ có Thư Thủy Thủy mới chân chính hiểu được sinh mệnh mới là vô giá.

Thư Thủy Thủy lắc lư cái đầu nhỏ: "Không phải sáu, là năm… năm…"

Dư Tẫn sờ sờ đầu nhỏ của Thư Thủy Thủy: "Năm cũng là rất tuyệt vời rồi, Thủy Thủy đúng là tiểu phúc tinh mà!"

Thủy Thủy đếm móng vuốt tới lộn xộn, cuối cùng bỏ qua: "Không phải năm, là năm mươi sáu bảy tám chín gì đó, quên mất rồi."

Mọi người hóa đá tại chỗ, cái gì? Có phải bọn họ nghe nhầm không? Hay thật ra là chuột nhỏ không biết đếm, năm mươi sáu bảy tám chín? Cái này căn bản là không có khả năng, số lượng máy mô phỏng năm nay tổng cộng chỉ có một trăm, trừ phi tất cả máy mô phỏng đều lọt vào bầu trời khu B, nhưng đó chỉ là nói đùa mà thôi.

"Bao nhiêu? !" Dư Tẫn vừa sợ lại nghi hoặc, chọt chọt tai mình hỏi lại.

Thư Thủy Thủy vươn móng vuốt gãi đầu: "Năm mươi sáu bảy tám chín, chính là một ổ đó, Thủy Thủy muốn làm lều vải cho Cốt Cốt, chỉ hai cái dù làm sao mà đủ, Dư Tẫn học toán kém quá."

Dư Tẫn sợ tới sững sờ, ngay cả phản bác cũng quên mất.

Lưu Độ cũng khó tin: "Làm sao có thể chứ? Năm nay chỉ có tổng cộng một trăm máy mô phỏng mà thôi! Có phải Thủy Thủy đã đếm sai rồi không? Hay là nhận nhầm?"

Thư Thủy Thủy có chút kiêu ngạo: "Thủy Thủy sẽ không đếm sai, Thủy Thủy được Thư Bảo dạy đếm số đó!"

Chuột nhỏ nói xong thì phát hiện mọi người xung quanh tựa hồ không kịp phản ứng, dáng vẻ không tin tưởng, Thư Thủy Thủy khẽ động ý thức, mở linh phủ mang máy mô phỏng ra ngoài.

Trên khoảng đất trống của đường núi, nhất thời xuất hiện một ngọn núi nhỏ được tạo thành từ máy mô phỏng.

Ánh sáng lóng lánh màu lam như ngọc bích lòe lòe lóe sáng, cứ vậy tùy ý chất chồng trên mặt đất, giống như một ngọn núi trân bảo.

"Nhóc nhóc nhóc… sao lại nhiều vậy chứ?" Lưu Độ hoảng sợ tới mức không kịp chú ý tới năng lực không gian của Thư Thủy Thủy, chẳng lẽ quy trình thả máy mô phỏng năm nay có vấn đề? Nhưng cho dù là vậy thì cũng không nên thả đùng đùng vậy chứ, nhìn mà đau lòng quá.

Ánh sáng màu lam chói lòa làm mọi người sửng sốt một hồi lâu, sau đó rốt cuộc tin tưởng thứ mà mình nhìn thấy trước mắt thật sự là thật, thế mà lại thật sự là một ổ!

Thư Thủy Thủy duỗi móng vuốt vỗ vỗ núi rubik còn cao hơn mình: "Nhặt trong khe núi á, chắc tích góp từ nhiều năm rồi, có vài chiếc dù bị hỏng không dùng được, nhưng mấy cái ghế nhỏ thì vẫn còn rất tốt, có muốn đổi thêm hai cái nữa hôn?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!