[35] Chuột phi – Tôi Dạy Anh Ăn
****
Người đàn ông đã từng được xưng tụng là chiến thần không thể nào ngờ được mình sẽ có một ngày như thế này. Nhìn vẻ mặt mong đợi của chuột nhỏ, Cổ Lan Cốt chuyển tầm mắt nhìn cái chén ở trước mặt.
Hoa quả trong chén đặc biệt bắt mắt trong Tinh cầu Thương Chiến tài nguyên cằn cỗi này, nhưng đám châu chấu kia cũng đặc biệt bắt mắt, thậm chí thật sự giống như lời chuột nhỏ đã nói, có con đã bắt đầu bò ra ngoài, một con leo tới bên miệng chén, chân sau dùng lực như muốn nhảy ra ngoài, nháy mắt châu chấu nhảy ra thì bị hai cái trảo tinh chuẩn xác chộp lại, bắt được châu chấu.
Thư Thủy Thủy thuần thục đánh ngất xỉu châu chấu, sau đó một lần nữa đặt nó vào bát, cực kỳ tri kỷ nói: "Cốt Cốt từ từ ăn, tôi sẽ ở bên cạnh coi chừng." Nói xong nó còn vỗ vỗ cái ngực nhỏ của mình, tỏ vẻ cứ an tâm giao cho nó.
Cổ Lan Cốt mặc dù không có vị giác nhưng trong ký ức ngày xưa không hề tồn tại hành vi ăn sống châu chấu, nhất thời có chút không kịp phản ứng.
Bên kia, Dư Tẫn cũng chú ý tới bầu không khí kỳ quái bên Cổ Lan Cốt, vì thế có chút tò mò sáp tới.
Thư Thủy Thủy thấy Cổ Lan Cốt bất động thì nghiêng cái đầu nhỏ, lỗ tai nhỏ run run: "Quên để dụng cụ ăn rồi! Anh ăn đũa hay nĩa?"
Chuột nhỏ từ linh phủ của mình lôi ra một đôi đũa cùng một cái nĩa inox, mỗi bên móng giơ một cái chờ Cổ Lan Cốt chọn lựa.
Cổ Lan Cốt: "…" Cái này không phải vấn đề dụng cụ ăn.
Thư Thủy Thủy giơ một hồi, thấy Cổ Lan Cốt lộ ra vẻ mặt mờ mịt, hơi suy nghĩ một chút liền tự nhận là đã tìm ra nguyên nhân: "Anh không biết ăn hả? Không sao, tôi chỉ cho anh, vừa vặn tôi có nướng một con, chắc cũng chín rồi."
Nói xong, chuột nhỏ cất dụng cụ ăn, lạch bạch chạy tới bên đống lửa, sau đó nhặt một cái cây nhỏ dựng bên đống lửa, cành cây có phần phân nhánh, trên một nhánh cây là một con châu chấu đã nướng chín.
Chuột nhỏ giơ châu chấu nướng lạch bạch chạy tới bên cạnh Cổ Lan Cốt, cực kỳ nghiêm túc đứng trước mặt anh, giơ cao châu chấu: "Nhìn kỹ nha, đầu tiên, châu chấu còn hơi nóng, phải thổi một cái." Đưa châu chấu tới gần, chuột nhỏ chăm chú phồng má thổi một hơi.
Một chốc sau, Thư Thủy Thủy nói tiếp: "Nhưng mà châu chấu của anh không nóng, không cần thổi, trực tiếp tiến hành bước thứ hai, bỏ phần cánh đi, phần này không có mùi vị còn dễ vướng kẽ răng, phải bỏ đi." Vừa nói, Thư Thủy Thủy vừa nghiêm túc làm mẫu, thậm chí còn tỉ mỉ giảng giải xem nên dùng lực thế nào mới bức gọn gàng sạch sẽ nhanh chóng hơn.
Cổ Lan Cốt hiển nhiên là một học trò ngoan, chuột nhỏ làm mẫu quá trình ăn châu chấu, mỗi bước anh đều nghiêm khắc ghi tạc trong đầu, nhưng nhìn lại châu chấu trong chén, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Hơn nữa một chén lớn như vậy mà chuột nhỏ chỉ nướng cho mình có một con, Cổ Lan Cốt cảm thấy trái tim mình mềm nhũn.
Thư Thủy Thủy đã làm mẫu tới bước cuối cùng: "Bước cuối cùng chính là ăn, há miệng, a, bỏ vào miệng, giòn, rất thơm."
Rôm rốp! Rôm rốp! Rôm rốp!
Cổ Lan Cốt: "…" Nghe âm thanh quả nhiên rất giòn.
Cái miệng nhỏ của Thư Thủy Thủy chuyển động cực nhanh, không hề để rơi rớt chút mảnh vụn nào gặm hết châu chấu nướng, ngẩng đầu nhìn thấy Cổ Lan Cốt vẫn còn cầm chén đờ ra như cũ, Thư Thủy Thủy gãi gãi cằm, bước chầm chầm tới cạnh chén sờ sờ tay Cổ Lan Cốt: "Không học được hả, không sao, tôi xử lý giúp anh, chờ chút."
Nói xong, chuột nhỏ liền nhón chân, thân thể nhỏ bé cố gắng túm một con châu chấu từ trong chén ra, nghiêm túc dùng móng vuốt búng một cái, chuẩn bị bứt cánh.
Dư Tẫn ở bên cạnh quan sát thật lâu, rốt cuộc nhịn không được cười ha hả, cười tới lưng không thẳng nổi, thở không ra hơi: "Thủy Thủy… không phải lão đại… không học được, là… là bọn tôi… bình thường…. sẽ không ăn côn trùng…. há há há…. lại còn sống nữa chứ…. há há há há…."
Dư Tẫn cảm thấy tình cảnh này thật sự quá hài hước, đã từng là chiến thần mà lúc này đây lại luống cuống tay chân cầm chén. Mà trong mắt Thư Thủy Thủy, Cổ Lan Cốt là kẻ vô dụng cơm cũng không biết ăn, thức ăn chạy cũng không biết bắt, còn cần Thư Thủy Thủy hỗ trợ trông chừng, đưa tới miệng cũng không biết ăn, Thư Thủy Thủy liền làm mẫu một lần, sau đó vẫn không ăn được, Thư Thủy Thủy dứt khoát tự mình ra trận, dự định tự mình xử lý rồi trực tiếp đút cho anh!
Thư Thủy Thủy dốc hết sức lực mới hiểu được Dư Tẫn nói gì, lỗ tai nhỏ nhất thời rũ xuống, mềm oặt dán bên đầu, buông con châu chấu đang cầm, cả con chuột nhỏ thoáng cái giống như lùn hẳn hai ba cm, âm thanh Cổ Lan Cốt từ trên đỉnh đầu truyền tới: "Tôi thích nướng, Thủy Thủy có thể dạy tôi không?"
Lỗ tai chuột nhỏ run lên, một lẫn nữa dựng đứng: "Được nha được nha!"
Vì thế, bỏ lại Dư Tẫn đã cười tới đứng không vững, Cổ Lan Cốt một tay cầm chén, một tay nâng chuột đi tới bên cạnh đống lửa.
Dư Tẫn thấy vậy thì tiếng cười cũng nghẹn lại, cảm thấy thế giới này có chút huyền diệu, vô thức nhấc chân theo sau, vừa tới gần liền thấy một người một chuột ngồi bên đống lửa, chuột nhỏ nghiêm túc hỏi: "Anh thích vị cay, vị ngọt hay vị mặn?"
Dư Tẫn: "…" Lão đại căn bản không có vị giác được không.
Cổ Lan Cốt thì nghiêm túc suy nghĩ: "Vị cay."
Chuột nhỏ gật đầu: "Tôi cũng thích vị cay! Đặc biệt thích! Anh thích chín tám phần, chín chín phần, hay chín hoàn toàn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!