Chương 32: (Vô Đề)

[32] Chuột phi – Gả Cho Tôi Được Không?

***

Lưu Độ ngã nhào xuống đất, miệng phun máu, hiển nhiên nội tạng đã bị tổn thương. Chỉ là lúc này hắn không để tâm tới việc này.

Lưu Độ đột nhiên nghĩ tới lời khuyên của Trình Khuyết trước khi mình rời khỏi căn cứ: "Nếu như đụng trúng Cổ Lan Cốt, không cần nói gì cả, cũng không cần làm gì cả, rút lui vô điều kiện."

Cộng thêm lời giễu cợt của Dư Tẫn vừa nãy, trong đầu Lưu Độ chỉ còn một suy nghĩ, nháy mắt cảm giác nhịp tim mình biến mất, tốc độ một phần bảy phần triệu năm ánh sáng? Là giống như hắn nghĩ sao? Đó là tốc độ cao nhất của Cổ Lan Cốt, cũng là tốc độ mà nhân loại căn bản không có khả năng đạt tới, mà cũng đúng, trước mặt vốn không phải là người!

Lưu Độ chưa bao giờ hiểu được sự đáng sợ của bán người máy như lúc này, cũng hiểu rõ được, Cổ Lan Cốt từng có sức mạnh có thể đối kháng với toàn bộ tinh hệ Tiên Ca, một mình chống đỡ cuộc chiến tranh tinh tế khủng khiếp kia như thế nào.

Thảo nào sau khi chiến tranh tinh tế kết thúc, nhiều thế lực, thậm chí là ngay cả bản thân gia tộc Cổ Lan gấp gáp muốn diệt trừ Cổ Lan Cốt như vậy, Lưu Độ hiểu, đó là vì tất cả mọi người đều sợ Cổ Lan Cốt! Một con quái vật cường đại mà bọn họ căn bản không có cách nào chống lại!

Tốc độ bảy phần triệu năm ánh sáng đúng là tốc độ nhanh nhất mà Cổ Lan Cốt có thể đạt tới, nhưng đó chỉ là số liệu lý thuyết khi sáng tạo ra Cổ Lan Cốt, hiện thực thì chưa thành công. Lúc này đang ở trên tinh cầu Thương Chiến, Cổ Lan Cốt lại càng không có khả năng đạt được, chỉ là muốn né tránh viên đạn thì vẫn rất dễ dàng.

Nhưng Lưu Độ hiển nhiên đã bị chấn động không nhỏ, vì thế lúc Cổ Lan Cốt nhấc chân bước về phía mình, lấy Lưu Độ làm trung tâm, một cái lồng bảo hộ bán cầu đường kính mười mấy mét màu vàng lóng lánh nhanh chóng thành hình!

Công nghệ ngoại tinh! Cổ Lan Cốt dừng bước. Dư Tẫn cũng chậc một tiếng, thứ này hiển nhiên chính là vật bảo mệnh, hẳn là phần thưởng nhận được khi dùng máy mô phỏng hoàn thành nhiệm vụ, nó hoàn toàn vượt qua trình độ khoa học kỹ thuật cùng nguồn tài nguyên của Tinh cầu Thương Chiến.

Nhưng lồng hộ vệ bán trong suốt này xuất hiện cũng có nghĩa là Lưu Độ chịu thua, ánh mắt Dư Tẫn liếc nhìn về phía máy mô phỏng, sau đó mặt đen xì.

Máy mô phỏng thế mà lại cũng bị cái lồng kia trùm ở bên trong! Không biết là trùng hợp hay Lưu Độ đã sớm có dự định, vị trí của lồng bảo hộ thực sự quá vừa vặn.

Bầu không khí chiến đấu sôi sùng sục của hai bên khựng lại, ngoại trừ Cổ Lan Cốt cùng Lưu Độ, những người khác thậm chí còn không kịp di chuyển một bước, cuộc chiến cứ vậy giống như một trò đùa mà kết thúc.

Ở hiện trường, sắc mặt mọi người lúc này khá khó coi, người của tiểu đội khu B đương nhiên không cần phải nói, không ai ngờ được lại có thể thua như vậy, không, có lẽ ngay cả thua cũng không xứng, thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, không thể dùng thắng thua để suy xét. Tuy lồng bảo hộ có thể tạm thời bảo vệ bọn họ nhưng nó cũng rất tiêu tốn năng lượng, một khi năng lượng tiêu hết, có trời mới biết Cổ Lan Cốt có còn chờ ở bên ngoài hay không.

Về phần tiểu đội Cổ Lan Cốt, Cổ Lan Cốt vẫn không có biểu cảm gì như cũ, tựa hồ cái người vừa làm ra hành động không giống người kia không phải mình, về phần máy mô phỏng thì không lấy được cũng chả sao, một cục vuông như vậy chẳng đáng yêu như chuột nhỏ, cứ canh giữ ở bên ngoài là không có khả năng, như vậy quá lãng phí thời gian, không bằng sớm quay trở về căn cứ mà tuốt chuột.

Còn Dư Tẫn cùng tám người khác, Dư Tẫn thì vẫn còn tức giận vì không lấy được máy mô phỏng, tám người kia thì bị hành động của Cổ Lan Cốt chấn động, bọn họ vốn định tới khu B, kết quả…. một lời khó nói hết, tình cảnh hiện tại thật sự là cực kỳ xấu hổ.

Cổ Lan Cốt tuy rất mạnh nhưng Tinh cầu Thương Chiến này tài nguyên bị hạn chế, không có cách nào giành được vật tư từ ngoại tinh, tám chín phần thực lực không thể phát huy.

Cái này giống như cho bạn một khẩu súng không có đạn rồi để bạn xuyên tới thời kỳ đồ đá, tài nguyên bị hạn chế, không có tài liệu để chế tạo viên đạn.

Lưu Độ tuy tạm thời an toàn nhưng biểu cảm cũng chẳng ung dung nhẹ nhõm chút nào, về phần cái máy mô phỏng cũng nằm trong phạm vi lồng bảo hộ thì có chút nóng phỏng tay, người của tiểu đội khu B không ai dám tiến tới cầm lấy, Lưu Độ giãy giụa một chút, quyết định tranh thủ một phen: "Cổ Lan Cốt tướng quân, cái máy mô phỏng này đưa cho anh, có thể tha cho bọn tôi không?"

Cổ Lan Cốt không để tâm lắm, Lưu Độ chẳng có liên quan gì tới anh, nhưng có thể lấy được một cái máy mô phỏng cũng không tệ, có thể quay về sớm một chút. Nghĩ tới cục nắm lông xù, Cổ Lan Cốt theo bản năng nhếch khóe môi.

Nụ cười này rất nhạt, Lưu Độ nhìn mà sửng sốt, nhìn thấy nụ cười xuất hiện trên gương mặt người đàn ông sắt thép này thật sự không tốt chút nào, nhưng Lưu Độ cũng có chút nhẹ nhõm, xem ra có thể thương lượng một chút.

Cổ Lan Cốt không để tâm, nhưng Dư Tẫn giống như ăn trúng thuốc nổ hai ngày nay hiển nhiên sẽ không dễ dàng đồng ý: "Nói cứ như máy mô phỏng là của mấy người vậy ấy, há mồm chờ sung rụng không dễ vậy đâu nhá! Từ khi nào mà quy củ tinh cầu Thương Chiến này trở nên khoan dung như vậy hả?"

Lưu Độ xấu hổ, quả thực nếu xét về thực lực thì máy mô phỏng này phải thuộc về Cổ Lan Cốt. Hơn nữa đổi góc độ mà nói, nếu bên bị chén ép là tiểu đội Cổ Lan Cốt thì hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha đối phương: "Tuy là nói như vậy nhưng bây giờ máy mô phỏng quả thực đang ở trong tay bọn tôi, nếu tôi hủy nó đi thì tất cả mọi người đều lãng phí thời gian."

Lưu Độ hiểu rõ Dư Tẫn muốn moi một phần vật tư từ mình, thế nhưng nhiều năm sinh sống ở tinh cầu Thương Chiến này, Lưu Độ vẫn theo bản năng cò kè mặc cả, bởi vì hắn vẫn chưa thật sự rơi vào tuyệt cảnh.

Khoảnh khắc lồng bảo hộ được kích hoạt, Lưu Pha ở khu B sẽ cảm nhận được tín hiệu, những người khác có thể sẽ không tạo được uy h**p với Cổ Lan Cốt, nhưng Trình Khuyết thì khó nói, dù sao Trình Khuyết cũng từng là người khống chế suy nghĩ của Cổ Lan Cốt. Lưu Độ mới không tin Trình Khuyết thật sự không chừa đường lui cho mình, hắn nhất định có động tay động chân trên người Cổ Lan Cốt, bằng không một nhân tài xuất sắc như vậy sao có khả năng bị lưu đày tới Tinh cầu Thương Chiến này chứ.

Dư Tẫn cũng nhìn thấu thái độ không thành thật của Lưu Độ, suy nghĩ một chút liền hiểu được, kỹ thuật ngoại tinh này rất có thể có công năng truyền đạt tin tức, Lưu Độ đang chờ đợi viện quân. Nhưng Dư Tẫn lại cảm thấy khó hiểu, mới vừa nãy Lưu Độ rõ ràng rất hoảng sợ, cho dù có viện quân thì lẽ nào hắn cho rằng viện quân có thể chống đỡ được Cổ Lan Cốt?

"Lão đại, anh thấy chúng ta có thể đập nát lồng bảo hộ không?" Dư Tẫn cười tà ác, Lưu Độ muốn đợi viện quân nhưng Dư Tẫn thì không.

Lưu Độ nghe vậy thì luống cuống, không ngờ không chỉ Cổ Lan Cốt, Dư Tẫn cũng là một người suy nghĩ không theo lẽ thường như vậy, nói đánh là đánh, rõ ràng vừa nãy còn làm ra dáng vẻ muốn thương lượng, đám người này rốt cuộc bị tật xấu gì vậy chứ: "Máy mô phỏng đang nằm trong tay bọn tôi, bọn anh suy nghĩ kỹ đi!"

"Nghĩ cái ông bác nhà mày! Không phải chỉ là một cái máy mô phỏng thôi à, cũng lắm thì bỏ, tao không tin không có máy mô phỏng thì tao không sống nổi nữa!" Đại đa số thời điểm Dư Tẫn vẫn luôn hoạt bát, nó cũng có nghĩa là tính cách cậu khá tăng động, cũng rất dễ cáu kỉnh.

Sắc mặt Lưu Độ sa sầm: "Tôi không có bác, chỉ có anh trai thôi. Biết vì sao năm nay bọn tôi cố gắng tìm kiếm máy mô phỏng như vậy không? Năm nay số lượng máy mô phỏng thả xuống toàn cầu chỉ có một trăm, hơn nữa theo dự đoán thì sang năm hoàn cảnh tinh cầu Thương Chiến sẽ tiếp tục chuyển biến xấu, trồng trọt quy mô lớn không có khả năng thực hiện, nói cách khác máy mô phỏng sẽ trở thành nguồn cung thức ăn chủ yếu, không có máy mô phỏng, có lẽ sẽ sinh tồn một mình được, nhưng muốn duy trì một căn cứ căn bản là không có khả năng!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!