Chương 31: (Vô Đề)

[31] Chuột phi – Buổi Sáng Tốt Lành Nha Áo Lông

***

Đêm nay Thư Thủy Thủy ngủ rất say, hoặc có lẽ là phần lớn thời gian Thư Thủy Thủy đều ngủ rất say, đương nhiên ngoại trừ lúc mơ thấy ác mộng, ví dụ như mơ thấy bị mèo dí, hoặc là mơ thấy quả phỉ bị mèo ăn mất.

Thư Thủy Thủy từng nghe nói trong nhân loại có một người gọi là Sadako người này rất lợi hại, không hề sợ mèo, Thư Thủy Thủy rất nhiều lần muốn bồi dưỡng cây phỉ của mình lợi hại như Sadako, sau này nằm mơ sẽ không sợ quả phỉ bị mèo ăn hết nữa. []

Chỉ là sau đó Thư Bảo nói cho nó biết, phương pháp này còn không bằng bồi dưỡng ra một cây phỉ tinh, vì thế kế hoạch bồi dưỡng cây phỉ Sadako của Thư Thủy Thủy thất bại.

Trong lúc Thư Thủy Thủy đang hưởng thụ mộng đẹp, đêm nay có rất nhiều người không ngủ được, ví dụ như lãnh đạo tiểu đội khu B Lưu Độ, tuy buổi tối không thích hợp hành động nên đoàn người đã nghỉ ngơi nhưng Lưu Độ vẫn ôm một bụng tâm sự, cứ có dự cảm xấu.

Hai cái máy mô phỏng kia rốt cuộc đã bị ai nhặt đi? Vì sao một chút vết tích cũng không lưu lại? Không! Không đúng! Lưu Độ đột nhiên nghĩ tới xác con muỗi biến dị đã thấy trước đó.

Càng nghĩ Lưu Độ càng cảm thấy không thích hợp, liền đá tỉnh người ngủ bên cạnh: "Còn nhớ xác con muỗi nhìn thấy vào ban ngày không? Cậu cảm thấy nó chết thế nào?"

"Hả?" Người bị đá tỉnh vốn có chút mơ hồ, nghe thấy vấn đề của Lưu Độ thì có cảm giác mình đang nằm mơ.

"Hỏi cậu đó, ngáo cái gì vậy?" Lưu Độ nhịn không được hối thúc.

"Anh Độ, anh có bị làm sao không? Máy mô phỏng không tìm được thì thôi, lương thực trong căn cứ chúng ta cũng đủ để chống chọi qua mùa đông này, đừng quá để ý." Người bị đánh thức tưởng rằng Lưu Độ bị áp lực tâm lý quá lớn dẫn tới hành động điên rồ.

Lưu Độ lại cho người nọ một đá: "Thành thật trả lời, léo nhéo nhiều như vậy làm cái quái gì."

Lực đạo của Lưu Độ đương nhiên không quá mạnh, nhưng cuối cùng cũng làm người nọ hồi phục tinh thần: "Muỗi thì còn có thể chết thế nào chứ, đương nhiên là bị đập chết…."

Người nọ khựng lại, tựa hồ cũng nhận ra được gì đó: "Không đúng! Nếu vậy sao xác con muỗi lại không bị đập bẹp, hình như chỉ có phân nửa bị đập mà thôi?"

Với lại nếu phát hiện động vật máu nóng thể hình lớn, muỗi biến dị sẽ kết thành đàn mà xuất hiện, vì sao nơi đó chỉ có duy nhất một xác?

"Phải đập bằng cách nào mà chỉ đập có phân nửa con muỗi? Thứ khó đối phó nhất của muỗi biến dị chính là cái vòi sắc bén của nó, thân thể ngược lại không hề có lực phòng ngự, rất dễ bị đập bẹp, ai lại chỉ đập có phân nửa như vậy?" Lưu Độ cảm thấy mình có lẽ đã phát hiện được gì đó, thế nhưng trong đầu không thể nào đưa ra câu trả lời hài lòng.

Lúc tỉnh lại người nọ sờ sờ mũi: "Anh Độ, anh có nhớ trên xác con muỗi còn có một đóa hoa vàng không? Anh nói coi, cố ý đặt ở vị trí đó có phải thoạt nhìn giống như tang lễ không?"

"…" Giống cái quỷ ấy, ai mà làm tang lễ cho một con muỗi chứ? Lưu Độ cảm thấy não mình trướng tới phát đau, cuối cùng không thảo luận ra kết quả gì, chỉ có thể ôm tâm sự nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Thư Thủy Thủy không biết hành động của mình đã tạo thành quấy nhiễu không nhỏ với tiểu đội khu B. Dù sao con muỗi cũng lớn như vậy, móng vuốt nhỏ của Thư Thủy Thủy không thể nào đập chết muỗi được, chỉ có thể quật vào tảng đá.

Về phần đóa hoa vàng kia, dù sao muỗi cũng không hút được máu, tuy có chọt được vài lỗ nhỏ trên gò má Thư Thủy Thủy nhưng thật sự vẫn chưa ghim vào, nếu không phải nó mơ ước hai con châu chấu, Thư Thủy Thủy cảm thấy mình có thể tha thứ cho con muỗi kia.

Đặt một đóa hoa vàng là Thư Thủy Thủy hi vọng nếu có một ngày nó bất đắc dĩ vì trộm súc vật của người khác mà bị đánh chết, người đó cũng đặt một đóa hoa nhỏ lên xác nó.

Cuộc sống chính là cho dù là thời điểm tử vong vẫn phải có cảm giác nghi thức.

Đối mặt với vấn đề này, Thư Thủy Thủy kỳ thực có cái nhìn rất thoáng, Thư Thủy Thủy sẽ không vì đập chết một con muỗi mà khổ sở, đồng dạng, Thư Thủy Thủy cũng sẽ không vì mình bị ăn sạch mà khổ sở, bởi vì cá lớn nuốt cá bé, sinh lão bệnh tử chính là quy tắc tự nhiên, mà Thư Thủy Thủy không cho rằng mình là đặc biệt.

Thư Thủy Thủy có thể thản nhiên đối mặt với sống chết như vậy đại khái chính là nguyên nhân Thư Bảo nói nó có thiên phú.

Thư Thủy Thủy không vì trường sinh mà tu hành, cũng không vì cường đại mà tu hành, nó chỉ đơn thuần là vì sống mà tu hành. Nếu sinh ra ở đại lục tu chân, Thư Thủy Thủy chính là loại thể chất không có tâm ma, là loại tu hành nước chảy thành sông chỉ cần tu vi tới thì sẽ thăng cấp.

Sáng sớm hôm sau Thư Thủy Thủy tỉnh lại trong tiếng chim hót véo von, nó run run lỗ tai nhỏ, mở mắt ra nhìn thấy cái ổ thì duỗi thân thể nhỏ, dùng sức duỗi người.

"Buổi sáng tốt lành nha Cốt Cốt." Thư Thủy Thủy theo thường lệ vỗ vỗ đầu mình để chào hỏi Cổ Lan Cốt không ở bên cạnh.

Sau đó nó nhảy ra khỏi ổ nhỏ, vén mành thò đầu chui ra ngoài.

Tìm theo hướng phát ra âm thanh thì phát hiện là một con chim vàng nhạt, ánh mắt Thư Thủy Thủy sáng lên, vung móng vuốt chào hỏi: "Buổi sáng tốt lành nha áo lông."

Bé chim vàng đương nhiên nghe không hiểu, nó nghiêng cái đầu nhỏ, đôi mắt đen lúng liếng to tròn nhìn cục nắm dưới đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!