Chương 19: (Vô Đề)

[19] Chuột phi – Ngày Tết

****

Thư Thủy Thủy tự nhận chuẩn bị thức ăn cho thú cưng nằm trong phạm vi chức trách của chủ nhân, Thư Thủy Thủy kỳ thực không hiểu không có vị giác là cảm giác gì, nhưng mỹ thực có thể làm tâm tình chuột sung sướng, tự nhiên cũng có thể làm lòng người sung sướng.

Hơn nữa Thư Thủy Thủy phát hiện, thức ăn ở thế giới này hình như có chút kỳ quái, hoặc nên nói là đơn điệu. Văn hóa phát triển tương tự, chủng loại động thực vật có giống cũng có khác với trên địa cầu. Thư Thủy Thủy nhớ lúc mình lái xe băng qua sa mạc, đám người xấu muốn ăn thịt chuột kia nhận ra khoai lang, còn biết cả lá sen nữa, nhưng hôm qua cùng hôm nay, Thư Thủy Thủy phát hiện nhóm Cổ Lan Cốt tựa hồ không biết quả phỉ, cũng không biết làm sao ăn khoai tây nướng.

Có khoai lang, không có khoai tây, này quả thực không thể chấp nhận! Càng làm Thư Thủy Thủy có chút không dám tin là thế giới này có khả năng cũng không có cả cây phỉ, Thư Thủy Thủy ngẫm tới mười bảy quả phỉ còn trong linh phủ, đột nhiên cảm thấy chuột sinh thực vô vọng.

Nhưng nghĩ tới hoàn cảnh sinh tồn ác liệt ở tinh cầu Thương Chiến, nhân loại sinh tồn còn khó khăn, nói chi là động thực vật. Như vậy thì chỉ có thực vật có năng lực sinh tồn cực mạnh mới có thể sinh tồn được trên tinh cầu Thương Chiến, Thư Thủy Thủy cảm thấy mình phải cẩn thận nghiên cứu một chút, tìm ra phương pháp hoàn mỹ để trồng cây phỉ, để cây phỉ cao lớn ra hoa kết quả, đến khi đó nó có thể thu hoạch thật nhiều quả phỉ.

Tâm tư chạy đi thật xa, một quả táo được đưa tới trước mặt Thư Thủy Thủy.

Mặc dù Cổ Lan Cốt không ăn nhưng vẫn biết mức độ quý giá của hoa quả trên Tinh cầu Thương Chiến, vì thế liền nhắc nhở Thư Thủy Thủy ăn táo.

Thư Thủy Thủy nhìn quả táo xanh, theo bản năng run run lỗ tai, nó đã có thể tưởng tượng ra mùi vị chua chát của quả táo, chính là thú cưng cho, không ăn thì thú cưng sẽ buồn mất.

Thư Thủy Thủy chỉ đành vươn móng vuốt nhỏ, cầm lấy quả táo, ánh mắt Thư Thủy Thủy đột nhiên sáng lên, tựa hồ nghĩ tới gì đó: "Anh có nghe qua bài hát quả táo nhỏ bao giờ chưa? Có muốn tôi hát cho anh nghe không?"

Cổ Lan Cốt: "…" Nhớ tới nỗi sợ hãi vì rong biển.

Thế là Thư Thủy Thủy ôm quả táo xanh ngồi trên tủ đầu giường hát bài quả táo nhỏ, hát tới rung đùi đắc ý, cực kỳ say sưa, thậm chí hát được phân nửa thì trực tiếp đứng dậy, nhảy vũ điệu quả táo nhỏ.

Cổ Lan Cốt: "…" Hóa ra, một loạt mã hành vi hỗn loạn mà thiết bị trinh sát truyền về chính là chuột nhỏ đang nhảy múa?

May mắn Dư Tẫn và Nam Ca không thấy một màn này, bằng không khẳng định sẽ cho rằng Thư Thủy Thủy bị mèo dọa sợ tới phát điên rồi.

Bởi vì nhảy múa một phen nên tâm tình của Thư Thủy Thủy cũng tốt hơn, ôm quả táo không ghét bỏ gặm một cái, phát hiện mùi vị cũng không kém như mình tưởng, có chút tương tự với táo xanh, không ngọt nhưng cũng không chua, Thư Thủy Thủy cảm thấy so với cái bánh màu tím kia vẫn ngon hơn nhiều, vì vậy cũng không quá kháng cự ăn hết.

Thư Thủy Thủy không lớn nhưng ăn xong phần bánh cây tím có thể tích lớn gấp ba lần mình, lại ăn thêm một quả táo to không kém mình bao nhiêu, hài lòng vỗ vỗ cái bụng nhỏ, sau đó bắt đầu tản bộ trên tủ đầu giường, đồng thời phổ cập kiến thức nếu tản bộ sau khi ăn xong thì sẽ sống được tới chín mươi chín tuổi cho Cổ Lan Cốt.

Lúc Thư Thủy Thủy đi tới phần đầu tủ gần mình, Cổ Lan Cốt liền thuận tay vuốt một cái, đồng thời cổ vũ: "Thủy Thủy nhất định có thể sống tới chín mươi chín tuổi."

Thư Thủy Thủy dừng bước, nghĩ tới số tuổi không rõ của mình, khẳng định đã vượt qua chín mươi chín tuổi, cụ thể là đã mấy trăm tuổi thì Thư Thủy Thủy không rõ, chỉ biết là hơi già một chút, Thư Thủy Thủy giả vờ lơ đãng hỏi: "Cốt Cốt thì sao? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Bị xưng hô Cốt Cốt thân mật này kích động không kịp trở tay, Cổ Lan Cốt theo bản năng trả lời: "Bốn mươi tuổi."

Thư Thủy Thủy kịp phản ứng, thọ mệnh của nhân loại thế giới này dài hơn địa cầu xưa, thế nhưng vẫn duỗi móng vuốt vỗ vỗ an ủi Cổ Lan Cốt: "Không sao đâu nà, đàn ông bốn mươi tuổi vẫn là một đóa hoa."

Cứ vậy, một người một chuột không cùng tần số tuổi tác vẫn râu ông nọ cắm cằm bà kia an ủi đối phương.

Ăn sáng xong, Cổ Lan Cốt dọn khay cơm, kỳ thực Thư Thủy Thủy vốn định tự mình đi, nhưng nghĩ tới con mèo kia thì nháy mắt lúng túng, giơ giơ móng vuốt mũm mĩm nói với Cổ Lan Cốt: "Tôi chờ anh quay lại."

Cổ Lan Cốt sờ sờ đầu Thư Thủy Thủy, cảm giác mình thật sự cần xuống lầu một phen, giải quyết con mèo kia.

Lầu một, nhóm ba người Dư Tẫn đã ăn xong từ sớm, Nam Phương đang trêu mèo.

Mèo Dragon Li thấy Cổ Lan Cốt thì liền xù lông ne nanh với Cổ Lan Cốt, Nam Phương lại càng hoảng sợ hơn, vội vàng ôm mèo vào lòng, chỉ sợ Cổ Lan Cốt lại đập một bạt tai. Cổ Lan Cốt liếc nhìn mèo Dragon Li nói: "Sau này nơi Thủy Thủy xuất hiện thì cấm mèo, người mang theo mèo cũng cấm vào."

Nam Phương? ? ? Nam Phương cứ vậy bị cấm tiến vào, ngơ ngác ôm mèo yêu quay trở về ký túc xá, ngay cả mặt mũi con chuột kia thế nào còn chưa kịp nhìn đã bại trận, Nam Phương quyết định nếu có cơ hội nhất định phải nghiên cứu con chuột kia đàng hoàng.

"Hoa Ly về rồi đó à, tới đây tới đây, cá khô này." Trên đường trở về ký túc xá, người trong căn cứ không ngừng hỏi han, ở tinh cầu thiếu thốn vật tư này, có thể được cho ăn cá khô cũng đủ chứng minh địa vị của Hoa Ly trong căn cứ, những người khác đã tập mãi thành thói quen, bởi vì trên tinh cầu này có rất ít động thực vật đột biến gen, Hoa Ly chính là số ít ỏi đó, hơn nữa còn là một con mèo cái.

Trong căn cứ ngay cả một con muỗi cái cũng không có này, giống cái chính là tượng trưng cho quý giá, ít nhất thì mọi người đều nguyện ý dưỡng một nàng công chúa nhỏ. Dù sao thì ai cũng cảm thấy thực buồn chán thực khô khan, chỉ muốn có được chút lạc thú trong cuộc sống gian khổ không biết lúc nào mình sẽ chết này, đương nhiên, đó chỉ là tình huống chỉ xuất hiện trong thời kỳ tương đối ổn định mà thôi, lúc tài nguyên thiếu thốn thì thậm chí còn phát sinh tình huống cực đoan là đồng loại tranh giành lẫn nhau, thú cưng căn bản không thể tồn tại.

Mèo Dragon Li dùng lưỡi l**m lông, không biết mình sắp rơi vào cuộc sống dầu sôi lửa bỏng.

Bên này, biết mèo Dragon Li đã rời đi, Thư Thủy Thủy cuối cùng cũng từ trong phòng đi ra, nhàn rỗi không có chuyện gì nên dự định rửa chiếc xe mình lái trước kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!