[17] Chuột phi – Cái Gối
****
Bởi vì tiềm thức vẫn còn nhớ rõ hoàn cảnh hiện giờ không an toàn, Thư Thủy Thủy không ngủ một giấc thật sâu, sáng hôm sau đã thức dậy ngay từ rất sớm.
Trong lòng còn ôm quả phỉ thứ mười tám đếm được ngày hôm qua, Thư Thủy Thủy ngây ngốc từ trên giường ngồi dậy, sau đó ngáp một cái thật dài, quay cái đầu nhỏ nhìn qua bên cạnh, phát hiện Cổ Lan Cốt vẫn còn đang ngủ.
Cái giường nhỏ của Thư Thủy Thủy được đặt trên tủ đầu giường, vị trí mà tay Cổ Lan Cốt có thể dễ dàng vươn tới.
Đếm lại số quả phỉ mình đã đếm hết lần này tới lần khác đêm qua một lần nữa, sau đó bỏ vào linh phủ. Nói ra thì quả phỉ chính là loại quả mà chuột sóc thích ăn nhất, vì thế lúc còn ở địa cầu, Thư Thủy đã quyết định an cư ở một khu rừng phỉ, cũng vì thế mà Thư Thủy Thủy mới không chứa quá nhiều quả phỉ ở trong linh phủ.
Có thể nói mỗi quả phỉ được Thư Thủy Thủy chọn trúng bỏ vào linh phủ đều là những quả phỉ mà nó nhất kiến chung tình, là quả phỉ cực phẩm nhất, tuy trong mắt người khác thì có lẽ không có gì khác biệt. Nhưng đối với Thư Thủy Thủy mà nói, kim cương có lẽ cũng không có giá trị bằng một quả phỉ.
Hôm qua Thư Thủy Thủy đếm quả phỉ tới mệt mỏi ngủ thiếp đi, hiện giờ tỉnh táo lại tự nhiên biết quả phỉ kia là quả mà mình đã cho Cổ Lan Cốt, Thư Thủy Thủy có chút ngượng ngùng dùng móng vuốt nhỏ quyến luyến sờ sờ quả phỉ thứ mười tám, lại hôn nó một cái.
Khoảng cách của tủ đầu giường cùng giường rất ngắn, ngày hôm qua Cổ Lan Cốt đã lẳng lặng chuyển qua.
Vì thế Thư Thủy Thủy lạch bạch giẫm lên tủ đầu giường chạy lấy đà rồi nhẹ nhàng nhảy lên giường Cổ Lan Cốt.
Cổ Lan Cốt kỳ thực đã tỉnh, chỉ vì hiếu kỳ muốn biết chuột nhỏ sẽ có phản ứng gì khi thấy mình ngủ nên mới không có động tĩnh, nhắm mắt quan sát tình huống, đột nhiên anh cảm thấy phần nệm giường bên cạnh lún nhẹ một cái rồi tưng tưng hai cái.
Ngay sau đó chuột nhỏ chầm chậm bước tới, hô hấp Cổ Lan Cốt không hề hỗn loạn, thế nhưng cảm giác này cũng thực kỳ diệu.
Trọng lượng của Thư Thủy Thủy không tới bốn mươi gam, cũng không cần lo lắng đánh thức Cổ Lan Cốt. Vì vậy Thư Thủy Thủy không phát hiện Cổ Lan Cốt đã tỉnh, nó tiếp tục bước từng bước lún thành những cái lõm nhỏ trên nện, đi tới bên cạnh gối đầu của Cổ Lan Cốt.
Một lần nữa dùng mặt mình cọ cọ quả phỉ hoàn mỹ, Thư Thủy Thủy lặng lẽ vươn móng vuốt kéo mép gối Cổ Lan Cốt rồi khom thân mình nhét quả phỉ thứ mười tám xuống dưới gối.
Cổ Lan Cốt mặc dù không mở mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng động tác của Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy yêu thích cùng quyến luyến quả phỉ thế nào, Thư Thủy Thủy lặng lẽ trả lại quả phỉ ra sao, sau đó chầm chậm nhẹ nhàng quay trở về giường nhỏ, đắp cái chăn nhỏ giả bộ ngủ.
Cho dù là trước khi cơ giới hóa, Cổ Lan Cốt cũng chưa từng cảm nhận được cảm xúc mềm mại này.
Thư Thủy Thủy hiển nhiên đã đoán được lai lịch của quả phỉ, lại sợ xấu hổ nên đã lặng lẽ mang quả phỉ thứ mười tám giấu ở dưới gối. Rõ ràng ngày hôm qua suýt chút nữa đã vì nó mà bật khóc.
Cổ Lan Cốt nằm trên gối mím mím môi, nếu như mỗi sáng đều có vật nhỏ đáng yêu như vậy bầu bạn, anh nguyện ý mỗi ngày đều hao tốn thời gian để ngủ.
Cổ Lan Cốt mở mắt ra, làm như chính mình vừa mới tỉnh lại, mà chuột nhỏ trên chiếc giường nhỏ ở bên cạnh cũng lập tức lộ ra nụ cười mỉm chiêu bài, nằm nghiêng qua giơ móng vuốt mĩm mĩm: "Hi, buổi sáng tốt lành, tôi cũng vừa tỉnh nè."
Bé chuột không đánh đã khai (^-^).
Cổ Lan Cốt vươn cánh tay thon dài, dùng ngón tay vuốt lông Thư Thủy Thủy: "Buổi sáng tốt lành, Thủy Thủy."
Sáng sớm đã được bàn tay đẹp mắt như vậy vuốt lông, Thư Thủy Thủy: ( ̄ˇ ̄).
Sau khi rời giường, hai chủ nhân dưỡng lẫn nhau cùng đi rửa mặt.
Thư Thủy Thủy đứng bên chậu rửa mặt, móc ra một cái nắp chai màu trắng, lúc Cổ Lan Cốt mở vòi nước rửa mặt thì nó nhón chân hứng nước vào nắp, sau đó đặt nắp trên bồn rửa mặt, thân thể nhỏ ngồi xổm xuống, bắt đầu rửa móng vuốt rửa mặt.
Trên vách tường bồn rửa mặt có một cái gương lớn, Thư Thủy Thủy có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của mình, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên bên mặt phía bên phải ở trong gương có một chỏm lông vểnh lên vì bị đè khi ngủ.
Thư Thủy Thủy dùng móng vuốt thấm ướt đè ép xuống, vuốt vuốt, thế nhưng dúm lông kia vẫn ngoan cường vểnh lên.
Thư Thủy Thủy một lần lại một lần không biết phiền vuốt lông trên mặt mình, thường xuyên liếc nhìn vào trong gương. Rốt cuộc cơ hồ rửa ướt cả đầu rồi nó mới không vểnh lên nữa.
Thư Thủy Thủy ngẩng đầu nhỏ cảm thán: "Không có lông kỳ thực cũng có chỗ tốt của không có lông."
Cổ Lan Cốt: "Nhân loại có tóc."
Thư Thủy Thủy vẫy đuôi: "Tôi còn có đuôi nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!